Cứ thản nhiên mà đớn đau
Tôi có cô bạn, sống đúng kiểu “dân du mục”. Nghĩa là không cần biết ngày mai và tuyệt đối không cố gắng, không thể hiện sự cần thiết với một thứ gì.
Cho đến khi cuộc tình thứ n chia ly, cô mới ngồi “kiểm kê” và thừa nhận, cô chán anh cũng bởi cô chưa từng làm gì để thể hiện là cô muốn giữ anh cho mình!
Cô đã cho anh thấy một tình yêu trong tự do tuyệt đối, không có bất cứ sự tham dự nào của giấy tờ chứng nhận, quy định hay đám cưới. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự mất tự do từ cả hai phía cả. Anh làm việc của anh, em làm việc của em. Bất cứ khi nào muốn thì chúng ta hẹn hò, ở nơi sang trọng nhất, món ăn ngon lành nhất với cung bậc cảm xúc thăng hoa nhất. Bởi cô có vẻ chủ động, có vẻ có khoảng trời riêng quá lớn nên người đàn ông của cô rất sợ mất cô. Nói không quá lời, anh đúng là như một “nô lệ” cho cô vậy!
Tưởng như cô không còn gì để chán, thì bỗng một hôm, cô tự nhiên thấy chán! Không phải người đàn ông ấy đi, mà bởi chính cô là người muốn rời xa. Và dù anh níu kéo thế nào, cô cũng quyết buông tay. Cô ngồi với tôi, rồi khóc òa lên. Nức nở. Người ta có thể khóc như thế lắm, khi chính mình là người rèn luyện cho mình cái thói quen cư xử kiểu bất cần. Và một ngày mình trở nên bất cần thực sự…
Nếu trong một cuộc hôn nhân, hay chí ít là một mối quan hệ nam nữ đi chăng nữa, mà ta không tỏ vẻ giữ gìn, thực ra cũng chả có gì thú vị.
Thực ra, khi người ta sợ mất, sợ đổ vỡ cái mình đang có, mới đúng là người, mới đúng là đời, mới đúng là con người sống ở cuộc đời. Vì sợ mất mà ta muốn giữ. Vì muốn giữ mà một ngày giả sử mất đi, ta biết đớn đau. Vì đớn đau nên ta buộc phải mạnh mẽ hơn sau khi cái khát khao hạnh phúc của ta không thành. Cứ đau đi chứ, rồi đau xong sẽ thấy đời dài lắm, chết thì phí lắm. Không chết được mà sống vạ vật tinh thần còn khốn khổ hơn, nên quyết định ngày mai phải đĩnh đạc, đàng hoàng. Bao giờ chả vậy, mầm cây – sự tái sinh luôn được mọc ra từ những vết thương lồi lõm, đứt gãy, hay từ vết sẹo của những cuống lá lìa cành về cội. Chứ nảy ra làm sao được từ vỏ cây liền khối, mịn màng và vênh vang. Nghĩa là ta cứ thản nhiên yêu, thản nhiên giữ gìn và khát khao vun đắp. Để nếu một ngày, hạnh phúc ấy rời xa, ta cứ thản nhiên mà đau.
Đau rồi thì sẽ hồi sinh. Nếu một sự vật không thể hồi sinh, có lẽ nó chưa từng sống! Nói như một người đàn ông mà tôi quen, anh từng bảo rằng, sống cuộc đời mà thay đổi những người tình liên tục là một nỗi bất hạnh vô cùng lớn. Bởi như thế nghĩa là ta nhanh chán, nghĩa là ta khó bền, nghĩa là ta chả biết ta là ai, ta cần cái gì và muốn cái gì để mà gìn giữ nữa.
Như nước thì phải chảy, dù chảy thì cũng có khi thác ghềnh, chứ nước mà tù đọng thì đến một ngày nước sẽ hoảng sợ chính mình. Yêu cũng vậy, yêu cần biến động, yêu cần đớn đau, cần cố gắng giữ gìn dù tất cả những điều ấy đôi khi đẩy thần kinh con người vào trạng thái khủng hoảng. Thứ tình yêu không sợ mất nhau, chẳng cảm thấy đớn đau đủ để giữ nhau bao giờ, sẵn sàng dừng lại ngay lập tức, nó là thứ tình nhạt nhẽo, mua vui. Người nào cả đời cứ luân chuyển hết những cuộc tình mua vui ấy, họ sống không bằng một kẻ đớn đau đâu…
Theo Dantri
Anh sẽ đến ...
Rồi con bé cứ lao đao chao đảo vì buồn 1 cách không tên, Quang cứ tíu tít, Quang cứ đến rồi đi để lại hụt hẫng, Những cuộc điện thoại,những lời yêu thương tan nhanh vào đêm để lại trong Hân những thổn thức mong đợi, con bé đa sầu, đa diện cảm xúc.
Chẳng hiểu tại sao tâm trạng buồn 1 chút là ai đó sẵn sàng dìm mình vào cơn mưa, tại sao khi lòng đứt đoạn lại thêm mưa làm chi cho tình cảh thêm oan trái, Hân chỉ muốn thử cảm giác giữa đông mà dầm mưa thì sẽ như thế nào, Cô ghét mưa nhưng rồi lại đang hoà vào nó, tìm 1 cảm giác lạnh đông cứng, rồi quên, Quên việc phải yêu cái người luôn chỉ biết yêu mình cô như thế nào cho đúng, cho đỡ đau.
Hân đi ngược dòng người dưới cơn mưa...
Cơn mưa vội vã đổ xuống con phố bên quán cóc nhỏ ven đường khiến Hân cô đơn khó hiểu, cô bé cô đơn trong chính tình yêu của mình,cô đơn trong mọi cuộc vui, và cô đơn mọi lúc.
Chẳng hiểu tại sao tâm trạng buồn 1 chút là ai đó sẵn sàng dìm mình vào cơn mưa, tại sao khi lòng đứt đoạn lại thêm mưa làm chi cho tình cảh thêm oan trái, Hân chỉ muốn thử cảm giác giữa đông mà dầm mưa thì sẽ như thế nào, Cô ghét mưa nhưng rồi lại đang hoà vào nó, tìm 1 cảm giác lạnh đông cứng, rồi quên, Quên việc phải yêu cái người luôn chỉ biết yêu mình cô như thế nào cho đúng, cho đỡ đau.
Lạ quá, Hân rất yêu Quang và không ai phủ nhận điều ngược lại, Rằng Quang chưa bao giờ nghĩ sẽ làm Hân tổn thương dù chỉ 1 chút, anh đã chỉ biết yêu có 1 mình Hân.
Nhưng rồi sao,Việc ai đó luôn chỉ yêu 1 ai đó, Là chỉ yêu người đó thôi, liệu đã đủ chưa.
Hân thấy luôn thiếu hụt gì đó đến khát khao mà nó không tài nào có thể kể tên để 1 lần cho Quang hiểu cái cảm giác ấy..
- Này, em đã đi taxi về chưa?
- Em đang tắm mưa..
- Ơ, em không đi taxi về mà lang thang mưa gió làm gì?
- Anh không muốn biết em đang ở đâu à ?
Video đang HOT
- Em ở đâu thì cũng bắt taxi về ngay đây cho anh
- Anh không muốn đến đón em về sao ?
- (im lặng) ... ừ ... (im lặng) ..., thế (do dự) e đang ở đâu?
- Anh sẽ đến ngay hả?
- Em tìm tạm chỗ nào trú rồi anh đến đón.
- Em chỉ muốn nghe câu ANH SẼ ĐẾN NGAY thôi!
- Em sao vậy, ???
- Không sao đâu ... em đi taxi về đây, anh đừng lo!
Chỉ là Hân muốn Quang nói SẼ ĐẾN NGAY - dù là không thể ngay được nhưng ít ra Hân biết Quang đang thật sự sẽ tới ngay, đang thật sự muốn chạy đến bên mình ngay, chỉ thế thôi,tình yêu nhỏ nhoi có thế thôi, Hân đợi chờ nhiều quá rồi đúng không?
Một câu nói khó quá đúng không, Quang sợ không đến ngay được nên không dám nói, rồi Quang quên, câu nói đó không phải là 1 lời hứa, nó đơn giản lắm,chỉ là 1 liệu pháp ổn định tâm lí đối phương, chỉ là cách cho Hân hiểu rằng: Anh luôn ở đây gần em lắm, em đừng lo.
Rồi con bé cứ lao đao chao đảo vì buồn 1 cách không tên, Quang cứ tíu tít, Quang cứ đến rồi đi để lại hụt hẫng, Những cuộc điện thoại,những lời yêu thương tan nhanh vào đêm để lại trong Hân những thổn thức mong đợi, con bé đa sầu, đa diện cảm xúc.
Quang luôn yêu thương nó quá đà rồi lại lơ là 1 cách quá đáng, trái tim nó cứ hạnh phúc tột cùng rồi vô tình rơi vội bên lề tình yêu của 2 đứa.
- Em ăn uống gì chưa hả?
- Em ăn rồi mà..
- Thế em đang làm cái gì mà giờ mới chịu nghe máy?
- Em đang thấy buồn..
- Em có anh rồi mà sao cứ kêu buồn thế?
- Ừmmm, anh có thấy lạ không? (sụt sịt)
- Em ngạt mũi đấy à?
- Em khóc đấy..
- Ô hay sao lại khóc?
- Bố mẹ em cãi nhau suốt, em thấy tủi thân!
- Thôi bố mẹ cãi nhau là chuyện bình thường,em đừng buồn làm gì nhé!
- Em có thể mượn vai anh được không ???
- Anh có ở đấy đâu mà mượn ...
- Anh nói ANH SẼ ĐẾN NGAY đi ...
- Ờ, nhưng mà anh đến ngay làm sao được..
- Ừm, vậy em không khóc nữa..
Hân ước ao 1 câu nói dù chỉ là nói cho có ấy sẽ mang bờ vai vô hình của Quang đến nhưng không được, Nó dựa đầu vào bức tường lạnh ngắt,nước mắt cứ rơi ào ạt thắt lại ở ngực, đau đớn ở tim, nó lau nước mắt đặt tay lên tường, gượng cười như đang hạnh phúc lắm khi bức tường đó là lồng ngực ấm áp của anh..
Khó quá, anh yêu nó những lúc vui, đến bên nó khi anh cần, và vô tình quên là nó cũng có lúc cần anh những khi anh có thể, giờ nó hiểu, khát khao của nó chỉ là những lúc nó tha thiết cần anh, anh sẽ đến ngay bên nó,chỉ 1 câu nói vô tri - nó cũng yên lòng tin vào điều đó.
Gió lạnh lùa qua cánh cửa mở hé..
Tiếng con bé thút thít qua điện thoại!
Thi thoảng lại lau nước mắt, thi thoảng lại ghìm giọng, thi thoảng lại thở nhẹ ...
Nó ngồi co ro bên 1 góc phòng tối, Hôm nay nó cần anh nhiều lắm, mới hôm qua còn quấn quýt bên anh cười toe, nhưng hôm nay nó lại khóc như chưa bao giờ được hạnh phúc như thế,thi thoảng nó lại hít 1 hơi thật sâu rồi khóc bật ra không thành tiếng, Hình như nó đau đớn quá chừng..
- Em lại khóc rồi..
- Em buồn mà, em chỉ biết có khóc thôi
- Những lúc anh không ở bên em thì em lại khóc lóc thế
- Bố mẹ em bỏ nhau rồi ...
- (im lặng) ... thế à, sao lại vậy?
- Thì, họ không yêu nhau nữa..không cần em nữa
- Sao lại không cần em, anh cần em lắm mà
- Vậy ... anh đến đây được không..
- Thôi em đừng khóc nữa, trời không mưa anh qua với em ngay
- Ừmmm, em biết rồi, em mệt quá
- Em đừng khóc nữa, em đã ăn uống gì chưa?
- Em chưa ...
- Em ăn gì vào rồi nằm nghỉ đi.
- Vâng..
- Ừm, thế tí có gì anh gọi điện.
Hân lại lăn lóc 1 mình trong đớn đau ấy, Nó không phải nỗi đau của anh, muốn anh hiểu cho là điều quá khó, muốn anh bên cạnh có lẽ là khó hơn..
- Em đã ăn gì chưa đấy?
- Em vừa ăn rồi..
- Em cho anh đi chơi với bạn tí nhé, bạn anh đến lôi đi..
- Ừmmm, anh đi đi!
- ừm, tí anh gọi điện cho em nhé, Yêu em lắm!
Rồi Quang thấy thế là đủ cho 1 sự an ủi, nó yên tâm để đi chơi, Hân càng hụt hẫng nhiều thêm, con bé nóng sốt người và lả đi vì đói,với tâm trạng đó liệu ai có thể nuốt nổi, con bé khóc, khóc vì bố mẹ khóc vì tủi thân, khóc vì sự vô tâm vô lí của người yêu..
Nó khóc,Khóc đau khóc đớn khóc thành tiếng trong im lặng, trong cô đơn, trong hờn trách.
- Em đã ngủ chưa, anh về rồi
- Anh đi chơi có vui không?
- Hì, vui lắm..
- Ừm..
- Em đỡ mệt chưa?
- Rồi
- Vậy chúng mình đi ngủ nhé!
- Vâng ...
>>
Nụ hôn đầu và nụ hôn chia ly Vợ xin Chồng đi thăm anh chàng người yêu cũ đang nằm bệnh chờ chết. Chồng bảo: "Em cứ đi, dù gì em với Người Ta cũng từng có tình có nghĩa với nhau". Vợ xin Chồng đi thăm anh chàng người yêu cũ đang nằm bệnh chờ chết. Chồng bảo: "Em cứ đi, dù gì em với Người Ta cũng từng có...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Đau đầu vì con ngỗ nghịch, chỉ 5 phút xem phim "Sex Education", tôi đúc rút bài học tâm đắc: Tương lai trẻ sẽ bị phá hỏng vì điều này

Bố chồng nàng dâu cãi nhau như cơm bữa, nhất quyết không đội trời chung, tôi ở giữa chỉ muốn bỏ nhà ra đi

Tắc đường nên đến đón con chồng muộn 5 phút, tôi bị cả nhà chồng gọi ra để nắn chỉnh lại nhân cách

Bày đủ cách để đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, tới khi bà bỏ lại vài lời nhắn nhủ rồi rời đi thật, tôi hối hận không kịp

Tôi đặt hàng nhờ che tên nhưng xui xẻo gặp ngay em chồng đi giao, sau đó cả họ xì xào nói tôi là thứ "trắc nết"

Ngày nào chồng cũng ăn lòng lợn, không sáng thì tối, bất ngờ nhất là lần tôi thấy anh giấu cả túi lòng trong tủ quần áo

Nghe tin mẹ đẻ bị viêm phổi, tôi muốn gửi biếu 5 triệu lo thuốc men nhưng chồng vừa đưa tiền vừa nói một câu khiến tôi ngã quỵ

Gia cảnh giàu có nhưng sống giản dị nên bạn trai luôn tưởng tôi nghèo, giờ sắp về ra mắt, tôi sợ anh "ngất" khi nhìn thấy nhà mình

Mẹ khen bạn gái ngoan, lễ phép nhưng lại ngăn cản con trai kết hôn

Xây nhà 2 năm không xong vì bị hàng xóm làm khó, tôi chỉ còn thiếu nước quỳ lạy

Sau 5 năm 'vợ như mẹ đơn thân, chồng như trai tân', tôi vui vì không cần anh nữa

Vợ mất 7 năm tôi muốn tái hôn, con gái đã trưởng thành nhưng nhất mực không đồng ý
Có thể bạn quan tâm

Lưu Diệc Phi lộ nhân cách thật khi bị người khác vạch trần thói phông bạt ngay trên sóng trực tiếp
Sao châu á
23:56:24 08/05/2025
Lý Hải - Minh Hà bị hàng nghìn người bao vây, náo loạn cả một khu phố
Hậu trường phim
23:51:17 08/05/2025
Phản hồi mới nhất của Đoàn Di Băng: "Khách hàng cứ yên tâm sử dụng các lô hàng trước đó"
Sao việt
23:42:52 08/05/2025
Khởi tố vụ người phụ nữ đi đường bất ngờ bị kéo lên ô tô, 'tra tấn' bằng axit
Pháp luật
23:42:39 08/05/2025
'Út Lan: Oán linh giữ của' mang chuyện dân gian 'rợn tóc gáy' lên màn ảnh rộng
Phim việt
23:38:47 08/05/2025
Khói trắng xuất hiện, Mật nghị Hồng y chính thức bầu được tân Giáo hoàng
Thế giới
23:38:12 08/05/2025
Phần cuối 'Squid Game' ấn định ngày lên sóng: Lee Jung Jae sẽ ra sao?
Phim châu á
23:34:06 08/05/2025
3 sai lầm khiến phụ nữ trung niên mặc đồ đắt tiền nhưng vẫn kém sang
Thời trang
23:18:16 08/05/2025
Kevin De Bruyne gia nhập Liverpool?
Sao thể thao
23:00:39 08/05/2025
Bố ba con chinh phục được mẹ đơn thân kém 8 tuổi trên show hẹn hò
Tv show
22:39:32 08/05/2025