Cuộc đời chẳng ai cấm chúng ta nhớ cả. Chỉ ta tự ép mình quên…
Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta. Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ.
Nhiều người hay nói như thế này, khi hỏi chúng ta còn nhớ hay đã quên người cũ, chỉ lẳng lặng lắc đầu, không phải là không nhớ, mà là “Thôi, đừng có nhắc nữa”
Cứ thế, chẳng phải chúng ta trốn tránh đâu, mà là thôi có gì đâu mà nhắc, khi quá khứ chỉ là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì chỉ là hoài niệm, hoài bão là những gì đã qua, đã cũ đã mòn lắm rồi. Khi ta biết quá khứ không còn phù trợ cho tương lai cũng như không làm mờ hiện tại được thì thôi…cứ để nó lãng quên đi trong miền thương nhớ.
Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta. Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ. Mấy ai không rõ quá khứ nó ra sao, mấy ai dám bảo rằng mình quên quá khứ được phác họa như thế nào.
Dù đắng dù ngọt, khi quá khứ tìm về, cũng đều bịn rịn. Quá khứ như một chiếc nệm bông mềm mại, để chúng ta thấy êm ái khi vùi vào trong những điều ngọt ngào những tưởng là theo ta đến suốt tận cùng ấy. Để rồi, sâu trong lớp bông mịn kia, là những lưỡi dao sắc nhọn sẵn sàng làm buốt da thịt ta khi chìm đắm. Cái gì hạnh phúc tột cùng sẽ mang đến nỗi đau vạn phần. Vì sự đời là sự phân ly, sự hợp nhất. Có hợp chắc sẽ có tan. Chẳng có gì là bất biến cả. Vì vốn dĩ trên đời này, có cái gì gọi là mãi mãi là bất biến đâu. Bên nhau được bao lâu cứ trọn vẹn cho nhau là đủ rồi.
Người ta cứ bảo hết yêu là chia tay, nhưng có những cái chia tay khi còn yêu. Là khi không chung cung đường, không cùng nhịp bước. Là khi niềm vui hoà chung nhưng nỗi đau đi kèm. Là khi ta với nhau nói ta yêu nhau, nhưng lại chào nhau lần cuối. Nếu em biết ta chia tay nhau, em nói em yêu anh để làm gì. Để anh đau, để em tiếc.
Video đang HOT
Bao nhiêu người xa nhau đều không muốn nhớ đến người ấy. Vì những điều chúng ta nhớ đến đều là những hoài niệm đẹp vô cùng, là những điều chúng ta vô cùng tiếc rẻ khi không còn bên nhau. Là những câu giá như, là những lời phải chi…
Nhưng có ai chịu nhớ đến những đớn đau làm cho mối tình nguội lạnh. Những đắng cay khiến cho cá nhân mình đưa ra quyết định rời xa thì chỉ mãi lùi vào trong tiềm thức… nó sẽ chỉ được khơi gợi khi hiện thực nghiệt ngã đánh thức chúng ta rằng.. “Thôi hết rồi, đừng hoài xưa cũ nữa em ơi”
Đừng cố quên khi tâm không muốn, vì khi đó chúng ta sẽ nhớ ra những điều mà chúng ta muốn quên. Cứ âm thầm nhớ, âm thầm trào dâng…để rồi nhẹ nhàng trôi vào dòng kí ức.
Đừng chờ đợi thời gian, thời gian không làm được gì cả. Đừng ảo tưởng câu nói “thời gian sẽ chữa lành vết thương”. Không, thời gian chỉ làm chúng ta quên đi mà thôi. Còn vết thương nó cứ âm ỉ tỉ tê ngàn đời trong cơ thể ta, chỉ đợi động… mà đau.
Nhưng rồi ta vẫn nhớ đấy thôi, có những ngày tuyệt vọng như thế này. Chẳng biết sáng nắng mưa chiều tối sương, chẳng biết phải trái đúng sai như thế nào, chỉ biết có mỗi người… Nhắm, mở mắt, vẫn là họ. Khi bản thân thở dài kèm theo lời nói bẫng như không thế này “Tôi nhớ anh ta” là khi chúng ta biết rằng tình yêu này đã chết… Chết khi nó chỉ vừa nở hoa, hoặc chưa kịp nở nữa.
Theo PNO
Tình cũ đã rũ... liệu có hạnh phúc?
Định mệnh hay sao? Chúng tôi đã đi ra khỏi cuộc đời nhau rồi mà, định mệnh đã khiến viên thuốc tránh thai ấy không có hiệu nghiệm.
ảnh minh họa
Học giả người Mỹ Henry Louis Mencken đã từng nói "Đàn ông luôn nhớ đến tình đầu của mình với sự dịu dàng đặc biệt, nhưng sau đó họ lại bó chặt mối tình đó lại". Đây là câu nói tôi tâm đắc nhất, bởi nó giải thích được vì sao tôi lại có tâm trạng này - luôn day dứt, nhớ mong tơ tưởng đến hình bóng ấy sau 4 năm yêu nhau và 10 năm chia tay... Hay vì những vết cắt tôi gây ra cho em mãi vẫn không thể liền da liền thịt trong em và ngay trong chính tôi.
Em là một cô gái hiền lành, đôi mắt em đẹp hút hồn những chàng trai si tình, trong đó có tôi. Sau mỗi tiết học, tôi chạy qua lớp em "liếc trộm" hai ba lần mới chịu về. Ngày 14 - 2, tôi quyết định tỏ tình. Em đồng ý. Tình yêu đầu đời trong veo đầy ắp kỉ niệm đẹp với nhành hoa phương trên giỏ xe những chiều tan học, tiếng cười giòn tan ở một góc sân trường đầy nắng, những giờ rảnh rỗi trong thư viện đọc sách...
Sau khi học xong cấp 3, hai đứa chọn học nghề ở Đà Nẵng... tôi có nhiều mối quan hệ khác, còn em vẫn vậy, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên tôi. Em chăm chút tôi chu đáo quá khiến tôi cảm giác em như một người mẹ hơn là người yêu, miễn tôi vui, là em vui. Trong mỗi dịp tụ họp bạn bè, em không giao lưu, cũng ít nói chuyện với ai, mà luôn dành ngồi cạnh tôi để gắp thức ăn, lau mồ hôi... Bạn bè trêu chọc tôi "Con Hằng chắc nó chỉ biết mỗi mày thôi Thắng à, không quan tâm đến thứ gì khác", "nhìn con người yêu mày ngon nhỉ, mà có vẻ dễ ăn đó"... Tôi thấy em thật phiền nhiễu, thật nhạt nhẽo, thầm so sánh với người yêu của mấy thằng bạn, sao mà em khác xa thế, em được một góc độc lập, cá tính, tươi vui là tôi mãn nguyện lắm rồi... Từ đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Mệt mỏi, tôi rời xa em. Em khóc níu kéo. Tôi càng muốn bứt phá ra khỏi đôi mắt buồn ngấn lệ ấy.
Có lẽ, sẽ là một mối tình đầu đẹp, dù dang dở nếu không có ngày ấy - ngày ba mẹ tôi ra tòa ly dị. Tôi tìm đến em, 2 đứa ôm nhau khóc. Sau đêm ấy, em đi mua thuốc tránh thai. Và sau đêm ấy, chúng tôi lại trở thành tình cũ của nhau.
Ngày hoàn tất các môn thi cuối tốt nghiệp, em vội vã đi mua que thử thai bởi nhiều dấu hiệu khác lạ mà linh tính mách bảo của một người con gái. 2 vạch - em hoảng hốt, ngồi trong nhà tắm, run rẩy điện cho tôi. Định mệnh hay sao? Chúng tôi đã đi ra khỏi cuộc đời nhau rồi mà, định mệnh khiến viên thuốc tránh thai ấy không có hiệu nghiệm. Càng nghe tiếng em khóc tôi lại càng rối bời, tưởng tượng đến đôi mắt buồn ngấn lệ, tôi lại càng muốn chạy trốn.
Tôi chở em đi bỏ đứa bé, em nói em muốn giữ lại nuôi và em sẽ nói với ba mẹ tôi để can thiệp. Em cố lấy con để thức dậy tình cha con, cố thuyết phục một người đàn ông từ bỏ tuổi trẻ chơi bời để làm một người chồng, người cha. Em nhắn tin cả đêm. Tôi không ngủ, không đọc tin nhắn, tôi sợ, sợ trách nhiệm.
Cuối cùng, em không muốn vì đứa con mà ép buộc tôi, cũng không muốn gia đình xấu hổ vì sự hư hỏng của một đứa con luôn có tiếng đẹp người, đẹp nết, em cũng không muốn gia đình tôi biết chuyện khi tôi nói tôi chưa sẵn sàng lập gia đình. Em lặng lẽ đến bệnh viện. Người đi theo em để kí giấy cam kết không phải là tôi mà là người bạn thân của em. Tôi đã ở đâu khi em quằn quại trong đau đớn? Tôi cứa một vết thương sâu lên thể xác và tầm hồn em - người từng dâng hiến cho tôi tất cả. Tôi đã quá ích kỉ hay nhút nhát để không đối diện với lỗi lầm cùng em?
Xong xuôi, em vào Sài Gòn. Để lại sau lưng dại khờ của tuổi trẻ, em tìm cách trốn chạy khỏi nỗi đau của quá khứ. Nước mắt em đã rơi rất nhiều ở một nơi xa lạ, không người thân, không bạn bè, chỉ có nỗi đau nỗi đau không được làm mẹ và nỗi hận tình. Tôi thương em. Tôi cũng luôn dằn vặt như một tội phạm đã tội giết chết con mình. Nhìn chúng bạn ẵm bồng con đi chơi, tim chợt nhói đau... Nếu ba đừng ích kỉ, giờ con cũng đã 5 tuổi. Suốt 5 năm ấy, tôi lẩn tránh em, một phần vì biết em hận tôi đến tận xương tủy, tôi cũng tự thấy xấu hổ vì đã làm một thằng đàn ông tồi - không đưa vai cho em dựa thì thôi, còn cứa một vết thương quá sâu.
Nhưng thời gian gần đây, hai đứa đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn... Tự nhiên tôi nhớ em, hàng đêm muốn trò chuyện và nói đến đứa con chưa thành hình hài. Hai tâm hồn đau khổ như tìm được niềm đồng cảm, em tâm sự với tôi nhiều hơn. Em kể em đã gửi con vào chùa và nhờ thầy cầu siêu cho con, em đặt tên con là - Mạnh Huy, em tin đó là con trai, em từng hận, từng nguyền rủa một ngày nào đó tôi bị lừa dối và chịu nỗi đau giống em. Tôi nói với em, giá như lúc đó em nói với mẹ tôi, giá như mọi người biết chuyện để ép tôi cưới... giờ tôi đã có đứa con và sự ổn định, không đi lang bạt và phá phách. Một loạt giá như... Em cười, "biết đâu như thế, có thể giờ chúng ta đã li hôn". Tôi nhắn cho em "nếu li hôn... anh vẫn có một đứa con và không bị dằn vặt như thế này". Em im lặng.
Giờ đây tôi đã 30 tuổi, cũng đã chính chắn và muốn lập gia đình... tôi thường nghĩ đến em. Từ ngày tôi và em chia tay, mẹ vẫn luôn tiếc vì đã để vuột mất đứa con dâu tương lại tốt, xinh xắn như em. Tôi biết em vẫn chưa dành tình yêu cho ai. Nhưng liệu tình cũ đã rũ liệu có hạnh phúc? Muốn quay lại với em, muốn thổ lộ lòng mình nhưng thật sự tôi không biết nên bắt đầu từ đâu vì mỗi khi định mở lời, tôi lại chùn lòng trước sự im lặng của em.
Theo PNO
Con gái chính là mối làm ăn lỗ vốn nhất trong cuộc đời của bố mẹ Con gái khi về nhà chồng sẽ là thành phận con cháu, sẽ phải xắn tay áo lao vào mọi công việc nhà chồng, ở 1 level cao hơn nữa là lên mâm, giỗ chạp, đám đình. Rồi con dâu sẽ thay mẹ chồng nhớ hết những ngày quan trọng của gia đình, nhớ hôm nay giỗ ông, ngày mai giỗ bà, bla...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nhờ một bài hát trên Instagram, tôi phát hiện sự thật gây sốc về bạn trai

Mặc kệ mâu thuẫn giữa mình và mẹ chồng, tôi vẫn để chồng đưa con về thăm ông bà, thế nhưng bà lại cho rằng tôi mưu đồ với nhà chồng

Sống cạnh nhà vợ, ngày nào mẹ vợ cũng đảo qua nhà 1 lần và lần nào cũng sẽ có chuyện xảy ra

Ngày chị chồng bị bệnh nặng, chị ấy đưa cho tôi 1 tỷ và khuyên tôi một câu để đủ điều kiện nhận khoản tài sản khổng lồ

Chỉ một lần định lấy khăn cho chồng chị chủ lau người mà tôi rơi vào tình cảnh ngang trái, suýt nữa mất hết danh dự

Lúc tôi chuyển đến ở với con gái, anh chồng liền bảo tôi đưa sổ đỏ cho anh giữ, 2 tháng sau, tôi phải công nhận anh cao tay

Bố chồng nằng nặc đòi cho cháu trai đích tôn thừa kế ngôi nhà 3 tầng, dù cháu mới 11 tuổi, khiến vợ chồng tôi chấn động

Phải đi làm thứ 7 bất chợt, tôi nhờ mẹ chồng trông con hộ, trước mặt thì bà tỏ ra đồng ý nhưng sau lưng thì nói tôi bịa chuyện đi làm để bỏ bê con cái

Tôi bầu 7 tháng vẫn cố đi làm lấy lương, trưa nắng chóng mặt không được nghỉ ngơi còn bị mẹ chồng bắt dậy nấu nướng

Xem phim "Sex Education", tôi ngẩn người vì một câu thoại: Lỗi sai kinh điển của các bậc cha mẹ khiến con trai dễ lạc đường

Mới gặp gỡ 3 lần đã được đưa về ra mắt nhà bạn trai, nhưng một câu nói của anh ta khiến tôi quyết định dừng lại

Mới thất nghiệp nửa tháng, mẹ chồng đã "phủ đầu" mỗi ngày đến mức tôi muốn "bật" mà không "bật" được
Có thể bạn quan tâm

Trung Quốc trên đà cách mạng công nghệ với chip không dùng silicon
Thế giới
13:19:21 19/05/2025
Bộ Công an bắt hàng chục gã xăm trổ, triệt phá ổ tội phạm ở Tiền Giang
Pháp luật
13:15:49 19/05/2025
Quyến rũ vẻ đẹp hoang sơ suối Lang Bá
Du lịch
13:14:29 19/05/2025
Haaland còn kém xa Ronaldo, Messi
Sao thể thao
13:02:40 19/05/2025
2 tảng đá lớn từ trên núi lăn xuyên nhà dân
Tin nổi bật
13:02:35 19/05/2025
Ái nữ của "ông trùm truyền thông" nghìn tỷ đầu tiên ở Việt Nam: Tốt nghiệp ĐH Oxford danh giá, 17 tuổi sáng lập quỹ từ thiện xây cầu khắp mọi miền Tổ quốc
Netizen
13:01:30 19/05/2025
Thu Quỳnh nói gì khi bị chê "lên đồng" như My Sói, gây ức chế ở phim VTV?
Sao việt
12:56:04 19/05/2025
Làm sườn xào chua ngọt mãi cũng chán, đem cháy tỏi được món vừa ngon lại đánh bay nồi cơm
Ẩm thực
12:28:44 19/05/2025
Đậu đen làm đẹp da như thế nào?
Làm đẹp
12:10:15 19/05/2025
6 nguyên tắc vàng khi thiết kế phòng khách
Sáng tạo
11:26:20 19/05/2025