“Em ráng giấu chồng mà nuôi con khôn lớn đi”
Đây là lời mà người tình phũ phàng nói với tôi khi biết tin có thai: “Em à, bỏ con thì ác lắm, ráng giấu chồng mà nuôi con khôn lớn đi”.
Tôi đã kết hôn được gần một năm nay nhưng không hề cảm thấy yêu chồng. Anh khá nhạt nhẽo, khô khan và luôn bận rộn với công việc. Tôi lấy anh chỉ vì anh rất rộng hầu bao chu cấp cho gia đình vợ. Chồng tôi làm phó giám đốc công ty sản xuất linh kiện điện thoại nên thu nhập rất cao.
Gần một năm kết hôn mà vợ chồng tôi vẫn chưa có con vì tần số “gần gũi” nhau quá ít. Chồng tôi thường xuyên đi công tác xa. Lúc ở nhà, anh cũng dành nhiều thời gian cho công việc. Tôi chỉ như một người vợ để anh làm cảnh vậy.
Tôi dùng tiền của chồng xả láng mua sắm ở các siêu thị và spa giết thời gian. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rất buồn, cô đơn và chán chường. Tôi sống ngợp trong đồng tiền mà chẳng được vui.
Tôi lên mạng xã hội để làm quen. Tôi thích chat với nickname langtudem. Người đó làm trái tim tôi bừng tỉnh sau bao ngày lạnh lẽo. Chúng tôi hẹn gặp nhau ngoài đời.
Anh thú nhận đã yên bề gia thất với vợ và hai con nhỏ. Tôi thích sự thành thật của anh. Chúng tôi đến với nhau vì chán vợ chán chồng chán cái cảm giác vô vị hàng đêm.
Tôi và người tình lao vào nhau như thiêu thân. Chúng tôi chỉ biết yêu và yêu thôi. Người yêu đem lại cho tôi cảm giác khác hẳn chồng. Một cái gì đó nóng bỏng, lạ lẫm khó diễn tả được bằng lời.
Thỉnh thoảng sau giờ tan sở, tôi háo hức được gặp người tình. Công việc của tôi thường về khá muộn nên tôi dễ dàng qua mặt được chồng.
Sau một thời gian “đi ủng” giữa trường tình, người yêu tôi nói đã chán cảm giác đó. Tôi rất yêu anh nên chiều theo ý anh. Chúng tôi đã lao vào nhau mãnh liệt, nồng nàn.
Video đang HOT
Tháng này tôi bị trễ kinh một tuần so với lệ thường. Tôi mua que thử thai về kiểm tra. Hai vạch đỏ trên que thử hiện lên rõ rệt. Tôi đã có thai thật rồi.
Điều khiến tôi lo lắng là chồng tôi đã đi công tác nước ngoài suốt gần một tháng qua, giờ tôi lại dính bầu. Đó chắc chắn không phải là con của chồng tôi rồi. Tôi hoảng sợ đẫm mồ hôi.
Một lúc sau tôi tự trấn an bản thân. Tôi không nói ra thì có trời mới biết sự thực này. Vì người tình có diện mạo khá giống chồng tôi. Cả hai đều to, cao, mặt chữ điền, da trắng… Chỉ từng ấy đặc điểm đủ khiến cho con tôi có diện mạo hao hao giống chồng tôi rồi.
Nhưng nếu chồng tôi phát hiện ra chuyện này thì sao? Nếu chúng tôi ly hôn, mẹ đẻ tôi đau ốm liên miên sẽ không có tiền thuốc thang. Em trai tôi không có tiền học đại học. Tôi sẽ trở thành người con đốn mạt trong gia đình mình.
Tôi hoang mang lắm. Thời nay khoa học hiện đại rồi. Chỉ bỏ ra chút tiền là có thể đưa con đi giám định AND để xác định huyết thống. Chỉ cần thiên hạ ai đó rỉ tai “giỏ nhà này” mà “quai nhà khác” là có thể phải nếm đòn ngay.
Nếu vậy, chỉ còn cách thành thật với chồng. Tôi sẽ xin chồng tha thứ tội lỗi của mình. Chỉ là nuôi thêm một đứa trẻ. Đâu có xá gì so với kinh tế gia đình tôi hiện nay.
Nhưng liệu cách đó có ổn không? Vì tôi đọc trên các website thường thấy lời khuyên: Đừng nên kể cho chồng chuyện quá khứ tình ái của mình. Dù có tấm lòng nhân ái nhưng đôi lúc chồng sẽ hậm hực vì ghen và khuấy động lên làm bạn mệt mỏi.
Tôi tức tốc gọi điện cho người tình. Anh im lặng khi nghe tin về cái thai. Vài phút sau anh bảo không thể bỏ vợ con vì tôi và đứa con trong bụng.
Tôi chửi anh là đồ khốn nạn. Anh cười nhạt: “Anh còn vô tích sự hơn em tưởng. Vợ anh đang là trụ cột nuôi cả nhà. Bỏ vợ thì anh sẽ lâm cảnh đầu đường xó chợ ngay”. Tức quá đang định dập máy thì anh ta đã làm vậy trước tôi.
Lúc sau anh ta nhắn tin vào máy tôi: “Em à, bỏ con thì ác lắm. Em ráng giấu chồng mà nuôi con khôn lớn đi”. Đúng, tôi là người phụ nữ. Tôi sắp làm mẹ rồi. Sao tôi nỡ bỏ đi sinh linh bé bỏng chưa đầy một tháng tuổi được.
Tối qua, chồng tôi báo ngày mai anh sẽ đi công tác về. Tim tôi đập gấp gáp vì lo sợ. Tôi vừa thấy day dứt với chồng vừa thương cái thai mới nhen nhóm trong bụng mình. Tôi chợt thấy sợ chồng lắm.
Thực lòng, tôi không muốn bỏ cái thai này đi chút nào. Nhưng tôi lại không đủ can đảm thú nhận tất cả tội lỗi với chồng. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em gái yêu... người cũ của tôi
Chưa kịp quên mối tình đầu khờ dại và nỗi đau mất đi đứa con, tôi đã phải chịu một nỗi đau khác khi em gái tôi dẫn người yêu về nhà.
Gia đình tôi có 2 chị em, ba tôi mất từ khi tôi mới 7 tuổi, còn em tôi lên 5. Mẹ tôi đã một mình tần tảo nuôi 2 chị em tôi khôn lớn. Biết bao nhiêu lời ong bướm vây quanh mẹ, vì mẹ tôi là góa phụ khi chưa đầy 30 và mẹ rất xinh đẹp, nhưng mẹ chẳng chấp nhận ai, vì muốn toàn tâm lo cho chúng tôi. Hơn nữa, tình yêu mẹ dành cho ba vẫn còn sâu nặng, nên mẹ không muốn đi thêm bước nữa. Lúc nhỏ, tôi thường bắt gặp mẹ khóc thầm mỗi đêm, rồi những lúc bên bàn thờ ba.
Cuộc sống mẹ con tôi tuy vất vả, khó khăn nhưng luôn tràn ngập hạnh phúc. Cứ tưởng mọi thứ đều êm đẹp, nhưng rồi tai họa giáng xuống gia đình tôi khi tôi 18 tuổi, vừa học xong lớp 12. Trong một lần đi khám bệnh, mẹ tôi phát hiện bị mắc ung thư vú. Bao nhiêu tiền của dành dụm trong nhà đội nón ra đi theo những toa thuốc, những lần hóa trị. Ngay cả căn nhà chúng tôi đang ở cũng phải bị bán đi để cứu mẹ. Mẹ tôi may mắn giữ lại được mạng sống. Chị em tôi chỉ biết ôm nhau khóc. Vì từ trước đến giờ tuy chị em tôi có vất vả làm việc nhà, nhưng mẹ vẫn là người lo cho mọi thứ, mình mẹ bươn chải lo cho 3 người. Bây giờ mẹ đau ốm, chúng tôi thấy vô cùng chới với.
Lúc đó, trong xóm tôi có vài người đi xuất khẩu lao động, gửi tiền về cho người thân. Tôi bàn với mẹ để mình đi xuất khẩu lao động, may ra còn có chút ít gửi về cho mẹ nuôi em học hết lớp 12, và có thể mua lại căn nhà để ở. Vì từ khi bán nhà, mẹ con tôi phải ở nhờ trên đất của người quen. Mẹ tôi vay mượn khắp nơi, tiền bán nhà vẫn còn một ít nữa, cũng đủ cho tôi đóng tiền đi lao động xuất khẩu.
Ở xứ người, tôi phải làm việc vô cùng vất vả. Tôi chỉ biết làm việc vì nghĩ đến mẹ và em ở quê nhà. Tôi thường khóc vì nhớ mẹ và nhớ em. Nhưng tôi quyết tâm phải cố ở lại, làm việc và kiếm tiền gửi về cho mẹ trả nợ và lo cho em.
Thời gian trôi qua, sau 3 năm bươn chải xứ người, tôi cũng quen dần với nỗi cô đơn, nỗi nhớ người thân, quê hương, bạn bè. Tôi đã có thể cười, có thể thấy mình vui vẻ hơn. Rồi tôi gặp một người con trai, anh hơn tôi 2 tuổi, cùng quê với tôi nhưng khác huyện. Chúng tôi nhanh chóng yêu nhau. Nhờ có anh mà nỗi nhớ nhà trong tôi cũng vơi bớt, nỗi cô đơn trong tôi cũng đã nhẹ nhàng hơn.
Anh đã hứa với tôi sau khi về nước chúng tôi sẽ làm đám cưới, anh nói rằng anh yêu tôi, và chúng tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Tôi yêu anh, và tôi tin anh, tin rằng anh thật lòng yêu tôi và tin rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ nên duyên chồng vợ. Sau một thời gian yêu nhau, tôi cũng trao cho anh cái quý nhất của đời người con gái. Anh đã thề thốt sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời. Cuộc sống nơi đất khách với hai chúng tôi trở nên ấm áp hơn. Tôi viết thư về cho mẹ, nói rằng tôi đã gặp được người thương, xin mẹ chờ tôi thêm một thời gian nữa rồi chúng tôi sẽ về nước và làm đám cưới. Mẹ và em tôi vui lắm, viết thư động viên tôi đủ thứ.
Tôi tưởng mọi thứ đến với mình đều là tốt lành, nhưng không ngờ có ngày tôi như rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng ê chề và đau đớn nhục nhã. Sau một thời gian qua lại với tôi, người yêu tôi thường lấy lý do bận mà ít ghé thăm. Tôi biết anh đang tán tỉnh một người khác, nhưng khi nói thì anh chối bay chối biến. Anh cho rằng tôi ghen tuông vớ vẩn, anh chỉ yêu có một mình tôi, chẳng có ai khác ngoài tôi. Những lúc anh đến, anh đều muốn làm "chuyện ấy", xong rồi về, chẳng còn yêu thương âu yếm, chẳng còn quan tâm lo lắng như thời mới quen tôi nữa, cũng chẳng còn biết đến cảm xúc của tôi. Tôi biết ăn nói thế nào với mẹ, rồi còn ai có thể lấy tôi khi biết tôi không còn con gái. Và quan trọng hơn hết là tôi yêu anh rất nhiều.
Ngày ấy đến sớm hơn tôi nghĩ. Khi tôi báo tin có thai, anh lạnh lùng nói bây giờ chưa phải lúc sinh con. Anh muốn tôi bỏ đứa bé đi, vì lúc này anh chưa thể lo cho mẹ con tôi. Tôi ôm anh và khóc, còn anh thì ráo hoảnh lạnh lùng. Anh ra về và từ đó không tìm tôi nữa, anh luôn tránh mặt tôi, tôi không làm sao gặp được anh.
Một hôm, tôi cố gắng tìm cách gặp anh, anh đuổi tôi về và nói anh không chắc đứa bé là con anh, tôi muốn làm gì thì tùy. Anh trở mặt nhanh chóng như vậy, tôi như gục xuống vì đau đớn và tuyệt vọng. Anh rốt cuộc chỉ là một gã đàn ông hèn hạ và tầm thường như vậy sao? Vậy mà tôi đã yêu anh và tin anh, đã hy vọng ở anh rất nhiều. Tôi đau đớn đến bệnh viện một mình, khi người ta lấy đứa bé ra khỏi người tôi, tôi cảm nhận tôi đã mất đi thứ thiêng liêng nhất trên cuộc đời. Tôi gượng cười để sống và làm việc, cố chôn chặt nỗi đau. Tôi lại sống câm lặng như cái bóng. Rồi cũng đến ngày tôi về nước. Ngày về, tôi khóc lặng nghĩ đến đứa con đã mãi mãi ra đi ở xứ người.
Về với mẹ, tôi cười nói nhiều hơn, nhưng vẫn giấu kín chuyện của mình ở nước ngoài. Tôi xin làm công nhân ở một khu công nghiệp gần nhà, nơi em tôi đang làm. Sau thời gian xa mẹ, tôi muốn ở gần chăm sóc mẹ. Và tôi đã hứa với lòng sẽ ở vậy suốt đời, sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn gì nữa. Cũng có vài người ngỏ ý với tôi nhưng tôi từ chối tất cả. Tôi không muốn thêm một lần nữa phải đau đớn vì tình yêu.
Nhưng rồi tôi lại một lần thêm tan nát, đau khổ và vật vã khi gặp lại người cũ, người đã làm tôi đau, đã lấy đi của tôi đời con gái, đã bỏ rơi tôi với đứa con vừa kịp tượng hình nơi đất khách thiếu thốn trăm bề. Tôi chỉ muốn hét vào mặt anh ta, muốn nói cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của anh ta, nhưng rồi kịp bình tĩnh, và tôi nghĩ mình nên im lặng, nên chon chặt quá khứ đau buồn để tiếp tục sống. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được sẽ có ngày tôi gặp anh ta trong hoàn cảnh éo le này. Khi em gái tôi nói sẽ đem người yêu về ra mắt mẹ và tôi, tôi đã rất mừng cho em gái mình. Tôi và mẹ đã chuẩn bị mọi thứ để đón nó trở về với người đàn ông mà nó yêu thương, người mà nó luôn kể là người tốt nhất trên đời.
Tôi đã chết trân khi thấy em gái mình nắm tay người đàn ông kia đi vào nhà. Là anh ta, kẻ đã làm tôi đau. Nhìn em gái tôi vui vẻ và hạnh phúc, làm sao tôi dám nói ra sự thật. Em tôi có lẽ sẽ đau đớn và tuyệt vọng mà chết, và biết đâu nó sẽ hận tôi, nó sẽ cho rằng tôi là kẻ phá đám. Tôi im lặng chứng kiến kẻ sở khanh đã lừa mình bây giờ đang vui vẻ bên đứa em tôi hết mực yêu thương mà trái tim tan nát. Tôi thấy khinh bỉ anh ta vô cùng và tôi oán trách số phận sao lại trớ trêu đến thế. Em tôi không đáng phải chịu đau khổ, nếu lấy anh ta, liệu nó có được hạnh phúc không, và sự thật liệu có thể giấu suốt đời không. Tôi thấy bối rối và lo lắng vô cùng, tôi nghĩ mình nên nói ra tất cả mọi chuyện, để em tôi suy nghĩ lại trước khi quyết định, nhưng tôi không nỡ, vì thấy em lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc. Còn im lặng, thì mai này nếu em tôi phải đau khổ như tôi, tôi lại thấy có lỗi vô cùng. Và nếu nó biết tôi cố tình giấu nó sự thật, liệu nó có hận tôi không. Tôi phải làm sao đây, để vẹn cả đôi đường.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hy vọng mong manh Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có cha từ nhỏ. Cha tôi đã bỏ mẹ con tôi khi tôi chưa đầy 3 tuổi. Mẹ tôi đã tần tảo nuôi tôi khôn lớn, tôi tuy là con gái nhưng ngay từ nhỏ tôi đã có tính cách mạnh mẽ như con trai. Chính vì cuộc sống từ nhỏ của...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Mắng vợ điên rồ khi đòi ly hôn, xem phim "Sex Life", tôi mất ngủ nhận ra nguyên nhân: Sai lầm chí mạng, đẩy hôn nhân vào ngõ cụt

Mẹ vợ lên ở cùng nhưng mỗi ngày đều phải sống trong nỗi cảnh giác của con rể, giận đến mức không dám thở mạnh

Lần đầu gặp mẹ kế, tôi rất ghét dáng vẻ xinh đẹp của bà, vậy mà sau 3 tháng, tôi bỗng dưng lại thấy sống chung cũng không tệ

Xem camera, vợ chồng trẻ vội bỏ chuyến đi chơi, quay về quê với cha mẹ

Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai

Về quê dịp lễ, nhìn mâm cơm bố mẹ ăn với hơn 10 bộ bát đũa ngoài trời mà tôi ứa nước mắt

Nghe tin mẹ ốm, tôi mua túi lớn đồ bổ về thăm nom nhưng câu đầu tiên bà thốt ra khiến tôi chết lặng

Chi hơn 2 triệu mua đồ ngon cho cả nhà ăn dọc đường, tôi bị chị chồng bắt ném bỏ đi vì "hôi hám xe của chị"

Tôi luôn bị chính mẹ đẻ của mình chê bai đủ điều, thậm chí bà còn đi đồn khắp nơi rằng tôi cặp kè với đàn ông đã có vợ

Bố mẹ ép tôi bỏ học, lấy chồng sớm để có tiền nuôi cậu quý tử cứ vài bữa lại về "báo nhà"

Xem phim "Sex Education", tôi bật cười nhớ lại kỷ niệm "dở khóc dở cười" của con gái: Dù trẻ có thông minh đến mấy, cha mẹ vẫn phải chỉ dạy điều này

Cháu ở nhà cả tháng không bế nổi một lần, nhưng cứ sang ngoại chơi là mẹ chồng liên tục gọi giục bắt tôi về với lý do "nhớ cháu"
Có thể bạn quan tâm

Vì sao Võ Hạ Trâm hát ở đại lễ hút hàng triệu lượt xem, nhiều người khóc?
Nhạc việt
10:35:26 03/05/2025
Lợi ích không ngờ đến từ việc dọn dẹp nhà cửa
Sáng tạo
10:26:00 03/05/2025
Cô gái 22 tuổi tiết kiệm 1,3 tỷ đồng trong 2 năm nhờ nhặt rác
Lạ vui
10:20:46 03/05/2025
Công Phượng giúp Bình Phước làm điều không tưởng?
Sao thể thao
10:13:55 03/05/2025
Lựa chọn tông hồng cho nàng thêm phần thướt tha
Thời trang
10:07:58 03/05/2025
Apple gửi cảnh báo khẩn đến người dùng iPhone tại 100 quốc gia
Đồ 2-tek
10:05:18 03/05/2025
Vợ chồng Linh Tý bị nghi đã cạch mặt Hồng Loan, chị Ni lập tức ra mặt
Sao việt
09:59:44 03/05/2025
Daesung vừa đến Việt Nam đã làm điều sốc, hé lộ lý do trở lại lần 2, fan rần rần
Sao châu á
09:55:01 03/05/2025
Hành trình trốn chạy và ngày trả giá
Pháp luật
09:51:39 03/05/2025
Khi các nhà sản xuất ô tô toàn cầu phải chuyển sang công nghệ Trung Quốc
Thế giới số
09:49:03 03/05/2025