Lời hứa của cặp tình nhân 17 tuổi
Nếu có 1 ngày anh không còn yêu em nữa…là ngày anh không còn tồn tại trên thế gian!
Cả hai đang ở độ tuổi 17. Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Trong một chớp mắt, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.
Đến một ngày, cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị được nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa mỗi tuần sẽ viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau.
Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bờ mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: “…….khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn”.
Hôm sau, bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ: “Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ”.
Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng.
Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: “Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không…”
Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để “Vì một ước nguyện cao cả… !!
Nếu có 1 ngày anh không còn yêu em nữa…
…là ngày anh không còn tồn tại trên thế gian!
Theo Guu
Những lời yêu thương chưa ngỏ
Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ.
1. Năm mười lăm tuổi, tôi là một đứa con gái bắt đầu biết rung động trước một người bạn trai. Đó cũng chẳng phải là ai xa lạ, không phải là mối lương duyên sét đánh, suy cho cùng là do... người đánh.
Phải, lần đó tôi đi học tối về, bị một đám bạn trai chặn xe, anh xuất hiện. Không phải mô tuýp anh hùng cứu mỹ nhân mà tôi thích anh, đem lòng hâm mộ hay gì đó đại loại. Chỉ là vì anh đã cốc đầu tôi một cái vì tội cãi bướng, không chịu đi theo sau xe anh về nhà mà đi liền một mạch về trước.
Anh hơn tôi ba tuổi, ở tuổi của anh chẳng phải là trẻ con cũng chưa hẳn đã là người lớn. Chỉ là anh trưởng thành hơn tôi, suy nghĩ nhiều hơn tôi, tự nhiên cũng thành người lớn hơn tôi mà thôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, trường cũng cùng đường nên đi học hay đi với nhau. Anh chắc chắn không biết rằng tôi thích anh từ cái tối mà anh trở nên anh hùng một cách lạ lẫm, anh chỉ biết một điều, rằng tôi là con nhóc khó bảo, lúc nào cũng bám theo anh nghe kể chuyện thể thao, bóng đá... Đủ các thể loại anh thích thì tôi cũng thích, giống như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Dẫu vậy, tôi vẫn lấy làm mãn nguyện.
Có lần, sinh nhật tôi, tôi bỏ cả bàn bánh trái mà một cậu bạn trong lớp chuẩn bị riêng cho tôi. Có lẽ, cậu ấy thích tôi, ai cũng nói vậy. Nhưng vì anh biến đi đâu mất, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không nhắn tin chúc mừng tôi lấy một lần, nên tôi chạy đi tìm anh, bỏ lại cậu bạn ngơ ngác, với những viên kẹo ngọt và thứ tình cảm non nớt chết yểu. Sau này khi gặp lại cậu ấy, tôi cười:
"May cho cậu là đã không thích tớ, tớ có gì hay ho đâu. Chúng ta là bạn, sẽ tốt hơn!"
Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, anh đá bóng với bọn con trai cùng lớp, chạy thế nào mà bị toác một miếng rõ to ở đầu gối, cứ ngồi đó như bị đóng băng, mặt ỉu xìu.
- Có cần em cõng anh về nhà không?
Video đang HOT
Tôi sốt sắng, vừa thổi vết thương của anh vừa nói, vô tình khiến anh bật cười.
- Với sức của em mà cõng được anh à? Chạy qua bên kia đường mua băng gạc về giúp anh là được.
Tất nhiên là nghe theo lời anh vẫn hợp lý hơn. Sau khi lo cho anh xong, tôi dìu anh về, suốt dọc đường cứ líu lo đủ thứ, tự nhiên anh ho khẽ rồi thì thầm.
- Hôm nay sinh nhật nhỉ, anh xin lỗi nhé! Chúc mừng sinh nhật em.
Con người này buồn cười lắm, vừa xin lỗi lại vừa chúc mừng, nhưng tôi chẳng đủ vui để có thể cười toe toét như ban nãy.
- Xin lỗi gì chứ. Cho anh nợ em là được chứ gì. Lúc nào cần em lại đòi, nhé!
Nói rồi tôi vẫy tay chào anh và đi thẳng về nhà. Lúc bấy giờ anh đứng ở cửa, cố nói thật to cho tôi nghe, chỉ vẻn vẹn ba từ.
- Ừ, anh hứa!
Tuổi mười lăm của tôi chỉ ghi nhớ duy nhất một điều, đó là lời hứa của anh. Dù chẳng biết anh có thực hiện nó được không khi tôi nói ra, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng anh sẽ làm điều gì đó cho tôi, ít nhất thì anh cũng đã hứa. Cứ như vậy, tôi vẫn thích anh, thích một cách thầm lặng, tự vun tay nuôi lớn mối tình khờ khạo, vẫn bên cạnh anh như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Tôi vẫn dại khờ mãn nguyện.
2. Mười tám tuổi, tôi đỗ vào trường đại học mà anh cũng đang là sinh viên ở đó. Tất nhiên vì thích anh nên tôi mới cố sống cố chết học bằng được để thi vào đây. Ai cũng nói môi trường này không hợp với tôi, con gái mà đi học trường kỹ thuật. Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều lắm, nơi đó có anh là đủ rồi.
Những ngày đầu tiên làm tân sinh viên, cả tôi và anh đều hồ hởi. Anh đưa tôi đi dạo khắp phố phường Hà Nội, đi đến mỗi nơi đều thuyết giảng cho tôi nghe. Giọng của anh trầm và ấm, nghe vừa dễ chịu vừa thích thú. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến những gì mà anh nói, chỉ biết nhâm nhi que kem lạnh rồi gật gật liên hồi.
Có những lần cả hai chúng tôi đi xe bus, khi thì anh nhường chỗ cho tôi ngồi, khi thì đứng ở phía sau giúp tôi trông chừng cái balo to ụ vì sợ có kẻ gian móc túi. Hiếm có khi nào tôi và anh được ngồi cạnh nhau, lãng mạn như trong phim Hàn. Tôi từng thở dài ngao ngán vì điều đó, nhiều lúc đâm ra trách anh ngốc nghếch, lại hơi hâm hâm, anh chỉ cười.
- Anh là con trai, phải nhường ghế cho người già và trẻ em chứ. Cũng không thể để mấy chị có em bé phải đứng được.
Tất nhiên là anh lúc nào cũng đúng, nói lý chẳng ai chê vào đâu được. Nhưng cũng may mắn có lần chúng tôi cùng đi học thêm về muộn, tôi chờ bằng được anh về cùng mới thôi, lúc ấy xe bus gần như chẳng có mấy người, chúng tôi được ngồi cạnh nhau. Tôi hí hửng nhắm mắt ngủ ngon lành, tựa lên vai anh một cách thích thú, cảm giác đúng là tuyệt vời hơn cả những bộ phim Hàn mà tôi xem. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi ngồi gần anh đến thế, gần đến nỗi nghe được tiếng thở của anh.
- Sau này anh đi làm, có tiền, có xe, nhất định sẽ không để em phải khổ.
Có lẽ vì thấy tôi nhắm mắt nên anh nghĩ rằng tôi đã ngủ, sau đó anh còn khẽ xoay người nhìn tôi, nói bằng một giọng rất nghiêm.
- Anh hứa đấy!
3. Năm tôi hai mươi tuổi, có một sự biến chuyển lớn. Đó là anh tốt nghiệp, rời trường, có việc làm.
Sau khi ra trường anh vẫn quan tâm tôi nhiều như trước, có lẽ còn chu đáo hơn ngày xưa nhiều. Tôi vẫn là sinh viên, vẫn đều đặn đi học, đi làm thêm, và tất nhiên là cả thích anh nữa.
Nhưng có những ngày mà tôi không thể bình yên, đó là khi biết anh thích một người khác.
Từ trước tôi vẫn chẳng để tâm đến những câu chuyện mà anh kể, tôi chỉ quan tâm đến tình cảm của mình dành cho anh, sợ nó quá ít ỏi nên cố gắng mỗi ngày đều gom góp cho nhiều hơn, lớn dần lên. Còn anh, trong những câu chuyện có một người con gái nào đó thoảng qua, lại gặp mặt đều đặn hàng ngày. Có vẻ người con gái đó làm anh say lòng, lại làm anh mê mẩn. Anh từng hỏi tôi.
- Em đã từng thích một ai đó chưa?
Tôi còn chưa kịp trả lời, còn chưa kịp có một tiếng thật to và nói với tất cả mọi người rằng tôi thích anh, thì anh đã cười.
- Hóa ra, cũng đã đến lúc anh thích một người rồi, nhóc ạ!
Anh xoa đầu tôi, sau đó chào ra về, tim tôi bị hẫng một nhịp. Tôi dần nhận ra, hóa ra tôi cũng mãi chỉ là đứa trẻ, dù thích anh nhiều như thế nào thì vẫn mãi là một đứa trẻ. Tôi chẳng biết vì sao mình khóc, vụng dại và ngốc nghếch, tôi để nước mắt lăn đầm đìa trên má.
Mối tình của tôi dài năm năm nhưng chưa một lần nào tôi đủ can đảm để nói cho anh biết. Đã có những lúc tôi ngỡ anh sẽ hiểu, rồi chuyện tình cảm cứ thế sâu đậm hơn mà chẳng cần thiết phải có một lời nói. Hóa ra tôi đã sai thật rồi.
4. Sau khi biết anh thích một người, tôi vẫn thích anh. Vì thích một người không nhất thiết phải chiếm hữu được người đó làm của riêng mình, với tôi là vậy. Tôi vẫn gặp anh thường xuyên, đi chơi cùng anh như trước. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, không tài nào gần lại như trước nữa.
- Anh với chị ấy sao rồi?
- Không biết nữa, có lẽ bọn anh không hợp. Anh vẫn chưa nói với cô ấy.
Mắt anh cụp xuống, hàng mi buồn rượi, giọng nói cũng chẳng có chút nồng ấm nào, cứ lạnh lùng tan đều theo gió. Tôi vẫn ngỡ rằng mình sẽ vui khi biết điều đó, vì anh chia tay nghĩa là tôi sẽ có cơ hội. Ít ra thì sẽ không phải đấu tranh với một ai đó khác, chỉ là đấu tranh với tình cảm của anh mà thôi. Nhưng sự thật không phải vậy, đấu tranh với tình cảm của anh còn khó khăn hơn vạn lần, vì anh vẫn luôn mặc định tôi là một đứa em trai chứ không phải là một cô bạn gái...
- Hay thật đấy, chỉ vì không hợp?
- Có lẽ còn lý do khác, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu...
Tôi thấy rất nực cười. Những con người yêu nhau lấy lý do không hợp để chia tay thật sự rất nực cười. Lúc họ yêu nhau chẳng phải vẫn bất chấp tất cả để yêu đó sao? Chuyện chia tay chắc chắn là có lý do, xong luôn viện cớ không hợp để tìm cách lánh xa. Như thế rõ ràng đã phủ nhận tình cảm trước kia dành cho nhau đúng không?
Mà, ngay cả khi tôi yêu đơn phương vẫn thấy rằng chỉ cần cố sức yêu là sẽ hợp. Chẳng qua là có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình và đối phương hay không mà thôi. Giá như người lớn đừng quá xem trọng mình là người lớn, đừng quá giương cao cái tôi cá nhân thì sẽ khác, sẽ đủ can đảm để nhìn nhận ra vấn đề rồi giải quyết thẳng thắn với tình cảm của mình chứ không phải nói vẻn vẹn mấy từ không hợp như thế.
Tôi thở dài, thấy tôi ngồi đăm chiêu anh bất giác bật cười. Nụ cười của anh gần gũi ngay bên cạnh khiến tôi ý thức được rằng anh đang phải chịu sự tổn thương quá lớn. Anh cười như mếu, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn, đến mức, nó chạm được cả vào trái tim tôi, lạnh buốt.
- Về thôi, ngồi nghĩ ngợi gì thế nhóc!
5. Nói là đi về nhưng chúng tôi không về hẳn mà còn lượn vài vòng phố Hà Nội. Trời vào thu tiết se lạnh khiến tôi co ro với một góc kỉ niệm ngổn ngang của những ngày đầu tiên ra Hà Nội nhập học. Những ngày ấy cũng là anh cùng tôi lang thang khắp nơi, tôi vẫn là mối quan tâm duy nhất của anh, cũng là đứa con gái duy nhất bên cạnh anh. Có những mùa đã qua, cây thay lá và người thay lòng...
Thật sự thì giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó khó có thể định hình. Tôi thích anh, không đơn thuần là thích. Còn anh với tôi thì sao? Tôi chưa một lần đủ can đảm để hỏi anh cho dù tôi rất muốn biết câu trả lời.
- Đã có lần, em ngủ gục lên vai anh ở trên xe bus, anh lúc đó tự hứa nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, mua xe rồi đưa đón em mỗi ngày, nhất định không để em chịu khổ...
Anh vừa lái xe vừa nói, câu nói của anh vô tình chạm vào một góc thổn thức trong tôi. Rõ ràng tôi còn nhớ, thậm chí rất nhớ khoảnh khắc ấy. Chỉ là anh không biết mà thôi.
- Thật ra, lúc đó... em không ngủ. Em chỉ thử xem cảm giác giống như trong phim là như thế nào thôi.
Tôi lí nhí trả lời, vòng tay lên ngang bụng anh. Chưa bao giờ ngồi sau xe anh mà tôi dám làm như thế, vốn dĩ giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình, kể từ khi anh yêu chị ấy.
- Hóa ra lúc ấy em chưa ngủ à? Thế mà anh không biết.
Anh bật cười, một tay lái xe, một tay xiết nhẹ lấy tay tôi.
- Anh còn nợ em một lời hứa, quà sinh nhật năm em lớp chín, nhớ không?
- Ừ. Nhớ chứ. Đến tận giờ vẫn nhớ. Sao, muốn anh tặng gì nào?
Tôi vùi đầu tựa vào vai anh, quả thật không muốn xa rời khoảnh khắc này một chút nào. Chắc là chút ích kỷ của con gái khiến tôi muốn níu anh ở lại, muốn vòng tay ôm anh chặt hơn. Nhưng tôi cũng biết, càng làm thế càng khiến anh đau lòng. Khi nào mà người anh yêu không phải tôi thì khi ấy tôi níu anh càng chặt, giữ anh càng lâu chỉ càng khiến anh rời xa tôi hơn mà thôi.
- Hứa với em, anh sẽ bắt đầu lại với chị ấy. Đừng để tình yêu của anh vụt đi như thế, được không?
- ...
- Anh gặp chị ấy đi, nói rõ tình cảm của mình, nếu có thể, hãy nắm tay chị ấy cùng đi, đừng buông tay nhau dễ dàng như thế...
Giọng tôi gần như lạc đi, mắt tôi nhòe nước. Tôi vẫn gồng mình để nói cho rõ ràng rành mạch ngần ấy từ. Tôi đã để dành lời hứa ấy của anh suốt năm năm, giống như ấp ủ mối tình đầu khờ khạo trong ngần ấy thời gian. Tôi đã có ý định ngông nghênh rằng khi mà tôi đủ lớn, tôi sẽ bắt anh hứa lấy tôi làm vợ. Cuối cùng, tôi dùng lời hứa ấy dành cho một người con gái khác, người mà anh đã yêu và vẫn còn yêu rất nhiều.
6. Khi đưa tôi về đến nhà, anh có nhìn thấy mắt tôi hoe đỏ, đặt vào lòng bàn tay tôi cành hoa sữa anh đã hái được lúc nào, ngào ngạt hương.
- Tặng em này.
- Anh vẫn chưa trả lời em. Hứa với em như thế, có được không?
- Có được không?
Anh lặp lại câu hỏi khiến tôi hơi sững người. Tôi đã nghĩ, hẳn là anh sẽ mỉm cười, rồi dịu dàng xoa đầu tôi, sẽ gật đầu một cái ra hiệu đồng ý rồi bắt tôi vào nhà đi ngủ để anh còn về. Cuối cùng cũng chỉ là một câu hỏi "Có được không?"
- Ừ, anh biết rồi, vào nhà ngủ đi.
Cuối cùng thì anh cũng mỉm cười và gật đầu. Tôi nghe tim mình vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tôi ngốc nghếch trao cơ hội cho một người khác, lại cũng vì ngốc nghếch như thế mà đau lòng. Lúc anh quay xe đi, tôi còn ngập ngừng một câu hỏi nhỏ, đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, rằng anh có thích tôi không? Có từng thích tôi trong quá khứ một lần nào không? Nhưng rồi lời chẳng thể thốt ra được, tôi đã nghĩ, chuyện anh có thích tôi hay không có lẽ không nên biết thì tốt hơn. Biết đâu đấy khi biết được câu trả lời, tim tôi còn đau hơn thế này nhiều lần, hoặc sẽ hối hận hơn nhiều lần.
Tôi học cách gói ghém tất thảy kỉ niệm về anh lại, gói cả thứ tình yêu thành mầm xanh vốn tưởng đã có thể trưởng thành nay lại bị đốn ngã bởi chính tôi. Tôi mỉm cười, tự thưởng cho mình một giấc ngủ say không mộng mị. Lúc bấy giờ ở điện thoại báo có tin nhắn đến.
"Ngày mai anh sẽ thực hiện lời hứa với em, sẽ đến nói cho cô ấy biết, sẽ cùng cô ấy bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Thế nên, ngày mai, em sẽ dành thời gian cho anh chứ?"
Có lẽ, ngày mai là một ngày rất dài, một ngày mà tôi không biết trước được nó chứa đựng những gì bất ngờ sẽ đến. Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ. Sẽ có những lúc tình gần nhau trong gang tấc nhưng vì lời không kịp nói ra sẽ trở nên xa vời vợi. May mắn thay, chúng tôi vẫn cùng ở chung dưới một thành phố, cùng hít thở dưới một bầu trời, và chúng tôi vẫn còn có thể gặp lại nhau...
Theo Guu
Chiếc ghế trống trên xe khách Nhỏ ơi, cuộc sống còn biết bao điều để nhỏ khám phá, anh còn lời hứa sẽ làm tài xế cho nhỏ suốt đời mà. Mãi mãi, chiếc ghế bên cạnh anh luôn đễ dành cho nhỏ. Nhỏ ơi!!! - Đã nói là không, không ai được ngồi vào ghế đó rồi mà! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi! Tiếng anh tài...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Tôi nhắc một cái tên, người tình giàu có đang vui vẻ bỗng nổi giận bỏ về

Chồng quá giỏi nên lúc nào cũng gây áp lực con phải đỗ trường chuyên

Thấy mẹ chồng có dấu hiệu lạ, hay hốt hoảng, đêm hôm vẫn nghe điện thoại, tôi lén để ý thì phát hiện ra chuyện tày đình liên quan tới cả nhà chồng

Đám cưới em trai, tôi tủi thân nghĩ đến mình

Nhìn thấy người yêu tôi, ánh mắt em gái kết nghĩa thoáng chút sững sờ, ngày tôi cưới, em thì thầm vào tai một câu khiến tôi ngỡ ngàng

Người lạ mua chậu cây héo 30 triệu đồng, tôi bán đi mới biết một bí mật

Cướp chồng thành công, tôi không ngờ có ngày mình lại "sống dở chết dở"

Đi du lịch 5 ngày chỉ tiêu hết 2 triệu, tôi vẫn bị mẹ chồng chê hoang phí, bắt ăn rau cả tuần để "rèn lại tính tiết kiệm"

Xem phim "Sex Education", tôi bất ngờ trước một câu thoại, liền kể cho con nghe, ngờ đâu con thú nhận hết mọi tội lỗi

Cha sắp qua đời muốn nhận lại con riêng, tôi sợ mẹ mới không qua khỏi

Vừa đến khách sạn, tôi bị bạn trai chia tay với lý do... chỉ có trong phim

Nhờ một bài hát trên Instagram, tôi phát hiện sự thật gây sốc về bạn trai
Có thể bạn quan tâm

Trần Dịch Tấn qua đời đột ngột, nghi báo tin Covid-19 để che đậy sự thật sốc!
Sao châu á
11:48:18 20/05/2025
Thùy Tiên trả giá vì lừa dối, giới "nghệ sĩ khởi nghiệp" đu theo bị dọa tái mặt?
Netizen
11:47:31 20/05/2025
Xe điện của Xiaomi liên tục bị khiếu nại: Tai nạn chết người, vênh cản
Ôtô
11:36:06 20/05/2025
Đột phá AI: Con chip mới hứa hẹn cách mạng hóa nhiều lĩnh vực
Thế giới
11:33:46 20/05/2025
Chính phủ đề xuất bỏ hình phạt tử hình với 8 tội danh
Tin nổi bật
11:27:21 20/05/2025
Một đêm nhạc đáng nhớ với khán giả thủ đô của con gái Mỹ Linh
Nhạc việt
11:11:50 20/05/2025
Chân váy dáng dài dễ mặc, dễ đẹp nhất mùa nắng
Thời trang
11:06:09 20/05/2025
Mẹo trang điểm không bị lem khi đổ mồ hôi
Làm đẹp
11:02:09 20/05/2025
Những hình ảnh không bao giờ được lên sóng của Thùy Tiên
Hậu trường phim
10:57:16 20/05/2025
Cận cảnh Honda SH350i bản Italy - nhập tư nhân, chưa chốt giá bán
Xe máy
10:40:04 20/05/2025