Mặc áo dài giữa mùa đông
Vớ lấy giấy, bút, tôi viết một hơi: “Anh vẫn không hiểu ư, sẽ chẳng bao giờ có ai tốt với anh hơn em đâu. Bởi vì em đã lớn rồi. Và… hình như em yêu anh!”.
Tôi quen anh từ khi tôi còn là một cô bé lớp 10 mơ mộng, khi anh vẫn hay cốc đầu tôi như trẻ con. Anh đi du học, tôi lao vào “cày” sách vở như điên với mong muốn tốt nghiệp phổ thông sẽ thi để sang Úc với anh. Không may, tôi thi TOEFL thiếu gần 50 điểm. Tôi vào học ở một trường đại học trong nước, mắt không hề nhìn thấy một người con trai nào khác.
Anh về nước ăn tết. Trong hơn một tháng trời, ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau đi chơi, đi tìm sách vở, thăm bạn bè. Chúng tôi luôn vui vẻ và rất hiểu nhau. Đó là những ngày xuân tươi thắm nhất và cũng tuyệt vọng nhất đối với tôi. Càng ngày, tôi càng nhận ra mình đã không yêu lầm người và suốt đời, tôi sẽ không thể nào tìm thấy một người nào khác giống như anh. Nhưng tôi cũng lại mơ hồ lo sợ anh chỉ coi tôi như một cô bé, như một đứa em gái, mà do hai gia đình thân quen, tôi và anh từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tuyệt vọng nhưng hạnh phúc, nỗi buồn ấy với tôi có màu rực rỡ.
Chỉ còn một ngày nữa thôi anh sẽ phải quay lại úc. Tối hôm trước, anh vô tình nói: “Anh muốn chụp mấy bức ảnh chùa chiền cho bọn Tây xem. Nhưng … chán thật, đang giữa mùa lạnh, không bói đâu ra một bóng áo dài…”. Sáng hôm sau, trong cái rét 14 độ của buổi sáng tháng Hai, tôi mặc một chiếc áo dài lụa trắng cùng anh đi chụp ảnh, không kèm theo bất kỳ một chiếc áo len hay áo khoác nào. Suốt một ngày, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, tôi đứng làm mẫu cho anh chụp, từ Cổ Loa về tới Phủ Tây Hồ, chùa Trấn Quốc… Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao chỉ một trái tim bé nhỏ lại có thể cung cấp một nguồn nhiệt lượng lớn lao nhường ấy cho con người.
Hôm sau, anh bay. Tôi không ra tiễn, nằm nhà sốt li bì. Tôi ngủ suốt hai ngày, giấc ngủ nặng nề mê man, không biết vì ốm hay vì trong lòng luôn văng vẳng tiếng ầm è của chiếc máy bay đã mang anh đi xa… Tỉnh dậy, mẹ đưa tôi mảnh giấy anh gửi lại: “Anh chưa gặp một người con gái nào như em. Người con gái trong suốt thời gian vừa qua luôn tận tình giúp anh tìm tài liệu trong một lĩnh vực mà anh biết cô ấy không hề hứng thú. Người con gái nghe anh huýt sáo vu vơ mà biết được anh nghĩ gì. Người con gái ấy, cả ngày hôm qua mặc mỗi tấm áo mỏng manh đi cùng anh, mà lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, nghĩ ra đủ thứ chuyện để anh an tâm chụp hình mà không áy náy, luôn luôn hồng hào và xinh đẹp… Cám ơn em nhé, sao em lại tốt với anh đến thế!”.
Cơn sốt đã qua mà trong tôi bừng bừng như có muôn ngọn lửa thiêu đốt. Tôi biết, dù sau này có phải hứng chịu điều gì đi nữa, tôi nhất thiết phải bộc bạch lòng mình, và cũng chỉ có lúc này thôi. Vớ lấy giấy, bút, tôi viết một hơi: “Anh vẫn không hiểu ư, sẽ chẳng bao giờ có ai tốt với anh hơn em đâu. Bởi vì em đã lớn rồi. Và… hình như em yêu anh!”.
Chục ngày sau, vào lúc 12 giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của anh. Ngay sau khi nhận được mấy dòng tôi gửi, anh đã chạy đi tìm điện thoại để gọi cho tôi. Trong máy, giọng anh rất dịu dàng: “Thảo à, bỏ hai từ “hình như” đi, được không em…”
Theo Guu
Những mùa đông Paris
Trong đời được yêu một người là may mắn không phải ai cũng được may mắn như vậy.
Video đang HOT
Tôi gặp Khang là vào một buổi sáng mùa đông. Đó là một ngày cuối tháng Mười, tuyết đã phủ khắp lối đi trên tất cả các con đường ở Paris. Gió không đủ mạnh và nắng cũng không quá hanh vàng. Những cơn mưa bụi lất phất bay như sương mù ảm đạm. Những tán cây cũng ảm đạm. Cảnh vật hai bên đường dường như cũng vắng vẻ và im ắng. Tôi gặp Khang khi tôi đi bộ qua con phố trồng đầy những cây Muguet. Vào mùa này hoa Muguet chưa nở rộ. Những tán lá nhỏ vàng ươm vươn ra buồn tẻ và cô đơn. Chẳng bù lại những lúc hoa phủ kín cả thân cành khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân nhìn ngắm, chỉ một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bung những cánh hoa rơi xuống gần trạm xe bus trông thật đẹp mắt. Tôi ngồi vu vơ suy nghĩ gì đó chợt cảm thấy mình cô đơn, thật sự cô đơn. Cảm giác ở một nơi nào đó đã không còn người chờ đợi mình khiến tôi thấy lạc lõng, mọi thứ càng trở nên ảm đạm.
Mail của đứa bạn thân cách đây một tuần lại làm tôi nhớ đến Đăng. "Cậu biết tin gì chưa, Đăng sắp kết hôn rồi đó". Tôi mỉm cười một mình, thì ra đó là lý do tại sao những e-mail của Đăng dành cho tôi ngày càng thưa và nhạt nhẽo dần. Tôi không thể bắt anh sống trong cô đơn, bắt anh chờ đợi tôi trong những năm dài đằng đẵng như thế, nếu vậy thì tôi ích kỷ quá. Yêu người ta nghĩa là mong người ta hạnh phúc nhưng sao mắt tôi lại cay thế này. Có thể trước lúc kết thúc tình yêu, mọi thứ đến rất nhẹ nhàng nhưng khi buông tay tôi mới nhận ra, thì ra mình đã yêu một người nhiều như vậy. Tôi đã giữ tình yêu ấy trong một khoảng lặng yên dài. Đôi lúc cũng có giận dỗi, cũng có cãi nhau nhưng đằng sau đó là hiểu nhau hơn, lắng nghe nhau hơn và lại thương nhau hơn. Có lẽ vậy, không quá bình lặng, không quá sóng gió, tình yêu của tôi và Đăng rất nhiều màu sắc và mùi vị. Kể cả vị chia tay.
Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy Đăng nói, nhẹ như gió: "Anh yêu em, dù có thế nào anh vẫn yêu em". Một đời có yêu mấy người đi chăng nữa cũng không phải chuyện quá quan trọng, quan trọng là bản thân mình đang sống yêu thương, mỗi ngày đều yêu thương. Mối tình đầu của tôi đọng lại trong ký ức đầy những kỷ niệm đẹp đẽ. Và chẳng bao giờ quên được, như những mùa đông Paris đang trôi.
Tôi cứ ngồi lặng im như thế cho đến khi một chiếc xe bus đến. Rồi bước đi và không nhớ là mình để quên cuốn truyện manga ở trạm. Một chàng trai đến trước mặt tôi. Tôi đã không ngẩng đầu lên để nhìn anh. Chỉ cảm nhận ở anh một mùi hương rất đặc biệt, nó phảng phất mùi hoa sữa và ngọc lan tạo cảm giác ấm áp rất dịu dàng. Anh nhìn tôi nở một nụ cười tươi. Tôi cầm cuốn truyện, lời cảm ơn lí nhí thốt ra khỏi miệng nhưng vẫn còn ngượng ngùng lắm. Chỉ đến khi anh khẽ khàng lên tiếng, tiếng nói nhỏ cũng trầm ấm như mùi hương hoa sữa dịu dàng.
- Em không sao chứ?
Khang là một chàng trai kỳ lạ, xa xôi một cách kỳ lạ nhưng cũng dịu dàng một cách kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ hiểu anh đang nghĩ gì. Sự kín đáo dường như trở thành bản tính của người Hà Nội có thể đã thấm sâu vào con người anh khiến tôi cảm giác đôi khi anh thật gần mà cũng thật xa vời. Nhưng mỗi lần nói chuyện với Khang tôi lại thấy rất thoải mái và dễ chịu. Khang không nói nhiều, cũng hoàn toàn không quan tâm đến một ai đó quá mức. Đó không phải là sự vô tâm, đơn giản đối với một người Hà Nội như anh thì đó là nét thanh lịch khi quen với một người bạn mới. Mãi đến sau này tôi mới biết, đặc tính rất riêng biệt ấy chỉ thuộc về Khang. Những ngày cuối tháng Mười mưa bụi lạnh lẽo trên đất khách, thật may mắn vì tôi đã gặp Khang. Nó khiến ngày hôm ấy của tôi trở nên ấm áp và nhiều niềm vui. Và cả những ngày tháng sau này ở Paris nữa tôi vẫn thầm cám ơn Khang vì một tình bạn thật kỳ diệu.
Nhà ngoại tôi và nhà Khang chỉ cách nhau một bến tàu điện ngầm. Chúng tôi thường hẹn nhau ở một quán nhỏ nào đó và ngồi cùng nhau, đơn giản chỉ là ngồi cùng nhau. Khang thích mùa đông Paris, có lần anh đã nói với tôi như thế. Mà cũng đúng. Tôi vẫn còn nhớ tháng Mười đầu tiên của mình ở Paris, đọng lại trong tâm trí tôi là những con đường ngập tràn xác lá vàng, những bông tuyết rơi phủ khắp lối đi. Bên dòng sông Seine, những chiếc lá bay rồi nép mình trên dòng nước, tôi chăm chú ngắm nhìn mà chẳng bao giờ thấy chán. Khang nói những con đường ở đây rất giống với những con phố nhỏ của Hà Nội. Có một buổi sáng cuối tuần nào đó, tôi và anh lại rong ruổi trên đai lộ Champ Elysee hay ngồi trong góc quán nhỏ nhâm nhi cốc cappuccino và ngắm nhìn dòng người qua lại. Cảm giác quen thuộc ấy đôi khi gần gũi nhưng cũng ấm áp lạ kỳ như có một ai đó luôn bên cạnh sẽ khiến người ta vững tâm và vui vẻ vì biết rằng mình không cô đơn.
Đầu tháng mười hai, trận tuyết thứ ba đến phủ kín những con đường của Paris. Hôm ấy Khang rủ tôi đi ăn mì Fettuccine Funghi. Đó là quán mì nằm trên một con phố nhỏ. Lúc nào cũng có khách ra vào nhộn nhịp. Những sợi mì Funghi thơm và bốc khói nghi ngút. Xung quanh tôi là những đôi vợ chồng, họ ngồi với con cái vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị sau một ngày dài bận rộn. Tôi lặng im không nói gì để vị giác tận hưởng hương vị mì Paris. Chẳng biết Khang nhìn thấy điều gì đó từ tâm trạng của tôi mà anh đột nhiên lên tiếng.
- Em có nhớ Việt Nam không?
Tôi nhìn Khang, hình như anh cũng có tâm trạng giống tôi.
- Thế còn anh, anh có nhớ không ?
Khang nở một nụ cười tươi. Rất gần gũi và ấm áp.
- Con người mà, ai đi xa cũng đều nhớ về quê hương của mình hết. Thậm chí ngay lúc này đây ngồi ăn mì với em thì anh đang nhớ về Hà Nội. Những món ăn ngon nhất của Hà Nội đều nằm trên những con đường nhỏ xíu, những ngóc ngách nhỏ xíu, quán cũng nhỏ xíu. Nghĩ rồi lại thấy sống mũi mình cay cay. Hình như có một Hà Nội giữa lòng Paris, em có thấy vậy không.
- Em không nghĩ vậy đâu. Chắc tại anh nhớ Hà Nội nhiều quá nên mới có cảm giác này.
- Có lẽ vậy.
Tôi và Khang cũng giống nhau thôi, lúc này tôi cũng đang tưởng tượng có một Sài Gòn giữa lòng Paris. Quán nhỏ, góc cafe, những con đường nhộn nhịp nhưng rốt cuộc tôi cũng đi chỉ để quên một hình bóng. Khang thường kể cho tôi nghe nhiều về phố Núi Trúc nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi hương hoa sữa ngọt ngào những ân tình trải đều và đượm nồng trên từng vòm cây góc phố. Hương hoa lặng lẽ trong hơi gió mùa mỏng manh, mơn man những nhớ thương, một chút lưu luyến như muốn níu bước chân người ở lại. Những ngày tháng sống đời sinh viên giản đơn và không quá nhiều lo toan bận rộn ấy vẫn còn vương vất đâu đó chưa xa.
Rời khỏi quán mì, tôi và Khang đi bộ qua những con phố nhỏ, tuyết không ngừng rơi xuống làm lạnh cóng bầu không khí xung quanh. Tôi nhớ hồi ở Sài Gòn, khi đi ra đường vào mùa đông tôi hay cho tay vào túi áo khoác để cảm thấy chút ấm áp dễ thương mà mùa đông mang lại. Nhưng đi với Khang tôi không có cơ hội làm thế vì lúc này tôi thấy đôi tay mình đang nằm trong túi áo khoác của anh. Tôi ngước lên nhìn Khang để xem phản ứng, nhưng thấy anh khẽ cười. Tôi cũng cười. Và chẳng ai nói thêm gì nữa. Bàn tay tôi và Khang đã đan vào nhau trong túi áo khoác của anh. Tuyết vẫn không ngừng rơi nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thấy lạnh.
Đêm Giáng sinh sau khi ăn tối xong. Tôi và Khang đi ra biển. Anh mang thêm vài cành củi khô và một bao diêm, chúng tôi chọn chỗ ít tuyết, đặt mấy hòn đá lên trên. Sau khi nhóm lửa Khang kéo tôi lại gần anh hơ bàn tay cho khỏi giá buốt. Khang nhìn tôi, đôi mắt anh phản chiếu ngọn lửa đang cháy bập bùng.
- Còn mấy tháng nữa kết thúc khoá học rồi, em có định về Việt Nam không ?
- Chắc là em sẽ về. Còn anh?
Khang ngập ngừng, giọng nói trầm ấm có vẻ hơi buồn một chút.
- Anh cũng chưa biết nữa. Mà có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Việt Nam.
Đôi lần tôi thấy Khang định quay sang nói với tôi điều gì đó nhưng khi nhìn vào mắt tôi anh lại thôi. Tôi không thắc mắc cũng không muốn hỏi lý do. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Trước kỳ nghỉ hè tôi về Việt Nam, hoa Muguet nở kín những con đường Paris. Bên dòng sông Seine, công viên thành Paris, những cánh hoa màu trắng rũ xuống như chiếc chuông khoe sắc rực rỡ như muốn níu chân những người lữ khách. Tôi thích vẻ đẹp của hoa Muguet. Đó là loài hoa may mắn, hạnh phúc. Nó khiến tôi muốn ngắm nhìn một cách đầy nâng niu trân trọng. Suốt mùa hoa Muguet nở, tôi ít gặp Khang hơn, chúng tôi đều bận rộn với những công việc riêng. Thi thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau. Một ngày cuối tháng Bảy, tôi và Khang đi dạo quanh bờ sông Seine. Những cánh hoa Muguet tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh đẹp lạ lùng. Giọng Khang nhỏ và trầm, anh nói chậm rãi như cố giấu nỗi hoang mang.
- Mình còn có ngày gặp lại nhau nữa không em?
Tôi đáp lời Khang nói rằng mình sẽ gặp chứ nhưng thực ra tôi đang nói dối bản thân mình, có ngày đó không, tôi cũng không biết.
Khang tiễn tôi ở sân bay. Hôm ấy bầu trời Paris xanh trong, nó khác xa với lần đầu tiên tôi gặp anh - bầu trời màu chì. Thì ra chúng tôi đã cùng nhau đi qua những mùa đông Paris, đầy kỷ niệm và nhiều niềm vui như vậy. Khang khẽ nắm tay tôi, anh nói vài câu tạm biệt trước khi tôi mỉm cười đi vào trong. Bóng Khang khuất dần sau bức tường sơn trắng hòa lẫn trong màu nắng vàng dịu nhẹ. Tạm biệt nhé ! Paris.
Một mùa đông nữa lại về. Đường phố Sài Gòn đêm nay dường như khác hẳn. Mọi thứ không quá rực rỡ nhưng dịu dàng và thật bình yên. Cảm giác được trở về quê hương không hề lạnh lẽo mà rất ấm áp, ít ra là với tôi trong lúc này. Chẳng biết giờ này Khang đang làm gì, ở một nơi nào đó anh có hạnh phúc không. Tôi chưa bao giờ tự hỏi tình cảm của tôi và Khang là như thế nào, không nhất thiết phải gọi tên tất cả, đặc biệt là tình cảm khi lòng mình đã tự do, thư thái rồi. Có xa xôi gì đâu khi trong tâm tưởng người ta vẫn luôn nhớ về nhau. Điện thoại bất chợt ren lên. Tôi ngạc nhiên vì tin nhắn của Khang. "Em khỏe không, anh đang ở Hà Nội. Giáng sinh vui vẻ em nhé, mình sẽ gặp lại nhau". Như những tin nhắn trước đây nhưng đó là những dòng cảm xúc rất đặc biệt về một chàng trai đến từ Hà Nội. Dòng tin nhắn gần đây nhất, chỉ ngắn ngủi ba chữ. "Anh yêu em". Ba chữ ấy thật kỳ lạ, cảm giác với tôi vẫn nguyên vẹn như ban đầu.
Trong đời được yêu một người là may mắn không phải ai cũng được may mắn như vậy.
Theo Guu
Mùa đông năm ấy, có bàn tay buông lơi một bàn tay Mùa đông năm ấy, có một bàn tay buông lơi một bàn tay. Có một người trong mơ cứ nghĩ về một người dù lí trí bảo rằng đừng nhớ nữa. Có một bờ vai cô đơn trong giá rét tìm hơi ấm của một người nhưng xung quanh chỉ là sự im lặng, lạc lõng. Có lẽ tôi sẽ vẫn nhớ anh,...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Trước ngày cưới, mẹ vợ tương lai thách cưới 200 triệu, bố tôi nói một câu, nhà gái không dám đòi đồng nào nữa

Ngày đính hôn, mẹ kế dặn dò thông gia một câu mà tôi đỏ bừng mặt, nhà trai thì bối rối vô cùng

Sắp tới giờ đón dâu thì đột nhiên mẹ chú rể xông đến nhà gái quát tháo và ném lên người cô dâu một xấp ảnh

Xây nhà vườn rộng hơn trăm mét báo hiếu nhưng mẹ không chịu ở, biết lý do tôi liền bán nhà mới về nhà cũ sống với bà

Nửa đêm anh chồng gọi điện mượn 100 triệu, tôi gắt gỏng không cho rồi sáng hôm sau nhận cái kết đắng

Bố dồn mọi yêu thương cho em gái cùng cha khác mẹ với tôi, ông sang tên nhà cho con út nhưng gặp tôi trên đường thì lờ đi như người không quen biết

Con gái bị bắt nạt ở trường học nhưng chồng tôi nhất quyết không dám lên tiếng vì sợ mất mặt

Sắp cưới thì cô ruột của người yêu tìm đến, tiết lộ một chuyện động trời và để mặc tôi lựa chọn

Suốt 4 tháng, tôi tìm mọi cách ngăn cản bố lấy vợ mới, nhưng khi chạm mặt con gái của mẹ kế, tôi liền thay đổi ý định, hối thúc 2 người kết hôn

Xem phim "Sex Education", tôi hối hận tột cùng khi biết lý do con gái bị trầm cảm chỉ sau nửa năm chuyển lớp học

Em chồng luôn mồm than nghèo kể khổ nhưng nhất quyết không chịu đi làm, xin việc ở đâu cũng về khóc lóc với mẹ vất vả quá không chịu nổi

Tôi bật khóc với hành động của mẹ chồng khi đi lễ chùa
Có thể bạn quan tâm

Triệu Lộ Tư xinh đẹp với diện mạo mới
Sao châu á
22:40:27 13/05/2025
Malaysia tìm giải pháp sau khi voi con bị xe tông chết vì băng ngang xa lộ
Thế giới
22:38:38 13/05/2025
Phim mới của Lee Min Ho và Jisoo gây tranh cãi
Phim châu á
22:34:31 13/05/2025
Vũ trụ bị phân hủy và biến mất sớm hơn vẫn tưởng?
Lạ vui
22:31:07 13/05/2025
Nghi vấn Elon Musk là cha 2 con sinh đôi của Amber Heard
Sao âu mỹ
22:29:11 13/05/2025
Anh Thư khoe dáng gợi cảm, tiết lộ cuộc sống ở tuổi 43
Sao việt
22:26:58 13/05/2025
Muốn thấy đẳng cấp đỉnh lưu của HIEUTHUHAI hãy xem video này, concert quốc tế cũng chỉ đến thế là cùng!
Nhạc việt
22:21:46 13/05/2025
Giám đốc Công an Hà Nội chỉ đạo xác minh thông tin cán bộ công an bị tố đánh người
Tin nổi bật
22:13:10 13/05/2025
Tạm đình chỉ cán bộ phường Dương Nộ tác động cô gái, công an vào cuộc điều tra
Netizen
22:11:54 13/05/2025
Đâm chồng trọng thương, vợ đến công an xã tự thú
Pháp luật
22:10:09 13/05/2025