Mình ở đâu trong trái tim cậu?
Biết là nói từ “yêu” thì hơi xa xôi quá, nhưng dùng từ “thích” thì cũng không biết là như nào, nhưng cậu đã thừa nhận rằng cậu thích mình rồi mà đúng không? Nhưng cái câu hỏi “cậu có yêu mình không” luôn là một điều khó hiểu mà mình không thể nào giải thích.
Ở cái tuổi này, mình đúng là không còn sự lựa chọn, thông thường khi người phụ nữ 27 tuổi, họ gặp một ai đó trong thời gian ngắn rồi kết hôn, thực lòng thi mình hoàn toàn có thể làm như vậy, mà thực sự thì cũng có một vài đối tượng khác muốn tiến đến lâu dài với mình, nhưng … cậu có biết … chính mình cũng không hiểu tại sao mình lại sâu nặng với cậu như thế? Lần đầu tiên trong đời, mình biết thế nào là tình yêu thực sự, mặc dù mình cũng đã yêu rồi. Thế nhưng, cái tình cảm mà mình dành cho cậu, theo thời gian 6 năm qua, nó cứ tồn tại mãi, nếu cậu có hỏi vì sao mình lại yêu cậu như thế, thì mình cũng không biết trả lời sao … Thời gian 1 năm gần đây, là những điều hạnh phúc mà mình có được với cậu, chỉ là những tin nhắn khi hai ta mỗi người một nơi, chỉ là những lần quan tâm ít ỏi của cậu, những tín nhắn hiếm hoi hay những điều cậu nói , dù rất ít nhưng nó đủ làm cho mình cảm thấy hạnh phúc … thế nhưng tại sao cậu vẫn lạnh nhạt với mình thế, chẳng phải cậu đã bảo là chờ cậu 2 năm nữa sao, mình biết cậu không hứa hẹn gì với mình, và cậu cũng không ép buộc mình phải chờ đợi, nhưng với mình, nếu là chờ cậu thì mình sẵn sàng … mình chỉ mong một điều là cậu quan tâm đến mình hơn, chịu khó nhắn tin cho mình hơn, rủ mình đi chơi nhiều hơn thôi! Có thể vì một vài lý do tế nhị mà cậu không làm thế , nhưng nói chung là cậu vẫn vô tâm với mình lắm… Sinh nhât mình cậu không nhớ, ngày 20/10 cậu không một lời hỏi thăm, thật sự mình đã được cậu “đào tao” cho sự kiên nhẫn, tính chịu đựng, và hơn hết, vì yêu cậu mà mình đã bị chai lỳ dây thần kinh ” tự ái” … Không biết bao nhiêu lần mình phải tự nhủ với lòng mình là hãy cố gắng thông cảm cho tính cách của cậu, vì cậu là người ít nói, ít thể hiện, nhưng thực sự, mình vẫn không thể coi mọi chuyện như không được …
Mình không biết giờ mình đang đứng ở đâu trong trái tim cậu, mình cũng không biết sẽ đi về đâu với cậu, mình nguyện chờ cậu 2 năm, nhưng cậu lại nhắn nhủ rằng đừng coi đó là lời ước hẹn… có những lúc mình chỉ muốn mình có thể làm chủ được tình cảm của mình và dừng lại, nhưng than ôi … điều đó thật khó, mình mơ về cậu rất nhiều, dám hi sinh vì cậu nếu có thể – điều mà mình chưa từng nghĩ vì ai. Khoảng thời gian sắp tới, liệu cậu có thay đổi vì mình không? Liệu có một ngày nào đó, mình sẽ được ngày ngày nhận tin nhắn quan tâm hết sức đời thường như bao người đôi tình nhân khác hay không? Cậu là người hướng nội, dường như cậu không thích thể hiện tình cảm của mình ra ngoài – nhất là với mình, cậu có biết phụ nữ yêu băng tai không? Đối với mình, cái cảm giác được ngồi sau xe cậu và ôm chặt lấy cậu – dù mới chỉ có một lần, nhưng đó lại là điều đẹp nhất… Cậu cũng nói với mình là như thế thật thiêt thòi cho mình, nhưng cậu lại chẳng làm gì để bù lại những sự thiệt thòi đó, mình có ước nguyện gì cao xa đâu, chỉ là cậu quan tâm đến mình hơn, những điều nhỏ bé thôi nhưng ý nghĩa biết bao… Nếu cậu có yêu mình thì cậu hãy cố gắng thể hiện tình cảm ấy có được không … vì nếu không mình sẽ không biết mình ở đâu trong trái tim cậu …
Theo Ngôi Sao
Anh như một cơn gió thổi mát tuổi 17 của tôi
"Em là ân nhân của anh và là một dấu cảm lớn trong trái tim anh...". Đó là câu nói cuối cùng anh nói với tôi. Tôi không hiểu nổi nó và vì thế tôi im lặng. Ngày ấy, tôi 17 tuổi.
Nếu buộc phải dùng từ để định nghĩa thì có lẽ tôi và anh là thanh mai trúc mã. Điều đó cũng có nghĩa tôi và anh thân từ lúc bé. Gia đình tôi và gia đình anh là bạn của nhau. Thủa ấy, mẹ thường hay đưa tôi sang nhà anh chơi. Cái tuổi thơ trong veo đó với anh và tôi là những lần tôi sang chơi, anh nghịch ngợm giấu biến đôi dép mà tôi thích, để rồi tôi khóc òa lên mách mẹ. Còn anh bị một trận đòn nên thân.
Tuổi thơ ấy cũng là những lần anh dẫn tôi đi thả diều cùng hội bạn. Và trong cái trí nhớ dẫu nhòa nhạt của tôi tuổi thơ ấy là câu nói mẹ anh thường trêu hai đứa: " Lớn lên hai đứa mày phải lấy nhau đấy". Thế rồi tuổi thơ đó cũng qua đi, ngọt lịm như cây kẹo bông lần anh mua nịnh tôi, mong tôi đừng khai với mẹ chuyện anh đi đánh nhau và hồn nhiên như những lần tôi ngúng ngẩy đáp lời mẹ anh "cháu chẳng bao giờ thèm lấy anh ấy đâu".
Gia đình anh trở nên giàu có, vì thế mẹ và tôi thường ít sang nhà anh hơn. Tôi cũng bước vào tuổi đi học. Bao công việc, bài vở bộn bề làm người ta vô tình quên mất điều những tưởng là gắn bó với mình. Cho đến một lần trong chuyến đi du lịch, tôi và anh gặp lại nhau. Lúc đó, tôi 17 tuổi - cái tuổi biết yêu thương và rung động. Sau lần gặp đó, tôi và anh thường xuyên gặp nhau hơn.
Video đang HOT
Anh như một cơn gió thổi mát tuổi 17 của tôi. Những điều mà anh làm cho tôi như một cái gì đó lạ lắm, xa xôi đấy mà cũng thật gần gụi. Anh đưa tôi đi thuyền trên sông - cái điều mà tôi vẫn mơ ước bấy lâu. Tôi còn nhớ buổi chiều đó, lúc con thuyền lớn đang xa bờ dần thì tôi đòi về vì sợ mẹ mắng. Chủ thuyền nói không cập bờ lúc này được, phải đợi một tiếng nữa. Thế là anh nhảy xuống sông, bơi vào bờ lấy chiếc thuyền nan nhỏ, kéo ra phía tàu và đón tôi vào. Tôi ngồi trên chiếc thuyền nan, còn anh bơi dưới nước kéo con thuyền đi. Cái cảm giác đó như thể tôi là môt nữ hoàng, cảm giác lâng lâng và ... xao xuyến.
Lúc đó, tôi 17 tuổi - cái tuổi biết yêu thương và rung động. Sau lần gặp đó, tôi và anh thường xuyên gặp nhau hơn. (Ảnh minh họa)
Tuổi 17 của tôi được anh dệt bằng dàn hoa sao anh trồng trước cổng nhà. Biết tôi thích hoa sao, nên mỗi sáng đi tập thể dục anh đều lén mang đất và giống hoa đến cổng nhà tôi, rồi hì hụi trồng. Chẳng biết anh làm điều đó tự bao giờ, cho đến một buổi sáng anh lớn tiếng gọi tôi, tôi ra ban công nhìn xuống thì đã nhìn thấy dàn hoa sao bắt đầu nở những bông hoa nhỏ xíu, màu đỏ. Tôi bỗng yêu sao phút giây ấy.
Đã có bao buổi chiều anh đạp xe sang thành phố, đi tìm khắp các nhà sách để mua tặng tôi cuốn thơ Hàn Mặc Tử mà tôi thích. Nhưng có một điều đặc biệt, tôi không bao giờ cho anh được đón tôi ở cổng trường. Tôi, một cô bé 17 tuổi, lại làm bí thư một lớp chuyên văn, tất nhiên tôi không thích người ta bàn tán khi tan học lại có anh chàng nào đó đón đưa trước cổng trường. Nhưng nhỏ bạn thân của tôi lại luôn thì thầm vào tai tôi câu nói: "Ấy biết không cả tháng nay luôn có gã khờ nào đó đi theo ấy lúc tan trường, chắc gã định làm thơ đây". Rồi nhỏ bạn đó cười tinh nghịch và lém lỉnh.
Mỗi buổi sáng lúc tôi tỉnh dậy, trước hiên nhà tôi luôn có một bó hồng - 17 bông. Và tất nhiên, tôi biết chẳng phải chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đêm qua tôi mơ thấy mang đến, mà là một con người, một con người rất thật.
Tôi đã tặng cho mình những đêm tuổi 17, sau lúc học bài, lật một trang thơ trong cuốn Hàn Mặc Tử mà anh tặng, nghĩ về những đóa hồng sáng sớm mai, mơ về dàn hoa sao đỏ thắm trước cổng. Tôi biết có một điều gì đó đã thay đổi trong tôi, không ào ạt như lần anh dẽ nước đưa tôi và bờ, không dữ dội như cơn mưa cuối hạ táp vào mặt anh trong buổi chiều anh cố đợi tôi tan học.
Mỗi buổi sáng lúc tôi tỉnh dậy, trước hiên nhà tôi luôn có một bó hồng - 17 bông (Ảnh minh họa)
Trong tôi, mọi thứ thật nhẹ nhàng, nhẹ những nụ hoa sao chỉ e ấp nở, nhẹ như những vần, những điệu trong bài thơ nào đó của Hàn Mặc Tử. Mọi thứ với tôi đã thay đổi từ khi có anh, dù những thay đổi đó thật mỏng manh, nhưng tôi biết nó không phải hư vô.
Tôi và anh, những lãng mạn và ngô nghê, những hồn nhiên và kỉ niệm. Nếu cứ vậy thì có lẽ cái câu nói đùa của mẹ anh ngày trước đến một ngày nào đó sẽ thành sự thật. Nhưng giá mà tôi không phải nói "giá mà..."
17 tuổi trái tim tôi đủ yêu thương để hồi hộp sau mỗi lần đón nhận những đóa hồng, đủ kiêu kì bước đi cùng hội bạn dẫu biết sau lưng bước chân ai đó cứ lặng thầm theo, đủ dư cảm để thấy ấm áp khi ngồi sau lưng anh. Nhưng 17 tuổi trái tim tôi cũng đủ lí trí để đánh giá một con người, đủ tàn nhẫn để làm ai đó đau dẫu lòng tôi không hề muốn vậy. Tôi nhận ra anh sẽ thành một người yêu thật lí tưởng, một người luôn biết cách làm cho bại gái của mình bất ngờ và thấy đầy thú vị.
Tôi lãng man, tôi mộng mơ và anh cũng vậy, anh như mảnh ghép giống hệt tôi. Tất nhiên vì thế tôi không thể ngăn nổi trái tim mình đôi lúc loạn nhịp vì anh. Nhưng tôi cần anh là một người đàn ông, một người con trai tốt trước khi là một người yêu tốt. Anh hơn tôi 3 tuổi, và anh phó mặc tương lai của mình cho bố mẹ. Anh mải mê với những buổi thả hồn mình vào giấc mộng yêu đương, anh bận rộn với việc mua hoa, với việc chiều nào cũng đứng từ xa đợi tôi tan trường. Với anh, tương lai và nghề nghiệp như thể là công việc của bố mẹ anh.
Trong tôi, mọi thứ thật nhẹ nhàng, nhẹ những nụ hoa sao chỉ e ấp nở (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, khi anh ngỏ ý cùng tôi, tôi im lặng và yêu cầu anh chờ tôi 3 năm nữa, khi mà tôi đã có thể bước chân vào giảng đường đại học, lúc đó tôi mới tính đến chuyện nhận lời hoặc không. Tôi nói với anh đã đến lúc anh cần lo cho tương lai của mình, anh cần bước đi trên đôi chân của chính anh thay chờ đợi bố mẹ anh dẫn lối bằng đồng tiền và những lời xin xỏ. Và tôi muốn anh hãy gặp tôi khi anh đã đủ dũng khí để tự mình bước đi trong cuộc đời. Có thể anh là một mảnh ghép đẹp và mảnh ghép đó giống hệt tôi, nhưng điều tôi cần là một mảnh ghép phù hợp để lắp vừa khoảng trống của tôi. Chỉ có thể bức tranh ấy mới vẹn toàn.
Anh suy sụp. Anh nghĩ tôi khinh anh không nghề nghiệp ổn định, anh nghĩ tôi cho rằng anh không xứng đáng với tôi. Tôi im lặng. Mẹ anh tìm gặp tôi. Lời mẹ anh nói với tôi khiến tôi hiểu ra nhiều điều. Mẹ anh nói anh đã từng đánh mất mình, anh không học hành mà lao vào những cuộc vui chơi cùng bạn bè, hồi đó anh học cấp 3, anh làm mất lòng tin của gia đình và những người yêu quý anh dẫu cho sau đó anh đã hiểu ra và bắt đầu sống tốt trở lại. Nhưng sự kì thì của mọi người không phải dễ dàng mà xóa đi ngay được.
Cho tới một hôm khi sự khinh thường của mọi người dành cho anh đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Anh tự tử bằng thuốc trừ sâu. Mẹ anh đã cứu được anh. Sau lần đó mọi người yêu thương anh hơn. Vì muốn anh được thoải mái đầu óc nên ngày đầu tiên xuất viện mẹ anh đã để anh đi du lịch. Và lần đó anh gặp lại tôi. Mẹ anh nói với tôi thật nhiều, rằng nụ cười hồn nhiên của tôi khiến anh cảm thấy yêu cuộc đời này hơn. Mẹ anh xin tôi đừng từ chối anh. Hãy nhận lời vì mẹ anh đang chạy cho anh đi Hàn Quốc, và tuần sau anh phải đi phỏng vấn rồi. Nếu tôi từ chối anh sẽ suy sụp mà thi trượt mất.
Nhưng tôi vẫn im lặng. Và anh thi trượt. Anh xin vào bộ đội. Trước ngày đi, anh có gửi cho tôi 1000 con hạc giấy do chính tay anh gấp. Anh nói anh biết ước mơ muốn trở thành nhà báo của tôi, và anh gấp chúng hi vọng nó sẽ biến ước mơ đó của tôi thành hiện thực. Tôi nhân. Nhưng tôi đã dành nó để ước cho anh. Tôi chúc anh có đủ nghị lực và dũng cảm để bước đi trong cuộc đời. Hãy đi bằng chính đôi chân của anh, có thể anh sẽ ngã, sẽ đau nhưng anh sẽ tự hào. Tôi và anh xa nhau...
Tôi đỗ đại học, chuyên ngành báo chí. (Ảnh minh họa)
Tôi đỗ đại học, chuyên ngành báo chí. Tôi đã thực hiện được ước mơ của tôi bằng sự nỗ lực của chính mình, bằng những đêm thức trắng học bài chứ không phải những cánh hạc thần kì nào đó đã giúp tôi. Chỉ có mình tôi biết, trong những đêm học bài đó, hình ảnh anh vẫn ám ảnh tôi. Tôi thấy mình có lỗi, bởi ngay trước ngày anh phỏng vấn đi nước ngoài, tôi đã làm anh suy sụp. Nhưng tôi có một niềm tin rằng, anh sẽ đứng lên và bước đi...
Hôm nay nhận được dòng tin nhắn của anh - sự liên lạc đầu tiên sau 3 năm xa cách, anh nói anh đã đỗ đại học. Dẫu muộn màng, nhưng anh tự hào vô cùng. Anh sẽ bắt đầu những năm tháng là sinh viên với những người kém anh 5,6 tuổi. Nhưng dư vị đó vẫn làm anh cảm thấy lâng lâng. Tôi biết thành quả đó là sự nỗ lực của chính anh, chứ không phải sự can thiệp bằng tiền của cha mẹ anh, càng không phải cánh hạc nào tạo nên điều đó.
Tin nhắn đó anh vẫn nói với tôi câu nói như buổi cuối cùng tôi và anh gặp nhau: " Em là ân nhân của cuộc đời anh, và là một dấu cảm lớn trong trái tim anh". Lần này, tôi đã không còn là cô bé tuổi 17 ngô nghê thủa nào, vì thế tôi hiểu điều anh nói. Tôi mỉm cười, nhưng nơi khóe mắt tôi có cái gì đó cay cay.
Tuổi 17 của tôi qua đi với những kí ức ngọt ngào, với những ám ảnh không thể nào quên. Người ta nói đúng, trong cuộc đời có những người đặt chân đến cuộc đời ta, rồi ở lại, có những người đặt chân đến rồi ra đi, nhưng ta biết dù họ ở lại hay ra đi thì tâm hồn ta cũng không vẹn nguyên như ngày đầu. Và anh đã in dấu chân mình trong tâm hồn tôi. Không một tiếng yêu, không một lời từ chối, không một cuộc hẹn hò, không một cái nắm tay và không biết với anh điều đó là gì, còn với tôi, tôi luôn gọi đó là mối tình đầu...
THeo Eva
Khi tình yêu trở thành gánh nặng "Anh và em là một" - nhiều cặp đôi lấy cụm từ lãng mạn này làm kim chỉ nam cho mọi hành động và là khẩu hiệu cho mối quan hệ hạnh phúc của mình. Nhưng điều đó liệu có giúp ích gì hay không? Nô lệ tinh thần Sống bằng những điều anh ấy quan tâm, tham gia vào mọi công việc...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Có bố dọn vệ sinh, mẹ làm giúp việc nhưng bạn trai vẫn rất đáng để tôi yêu

Biết chồng ngoại tình với bạn thân, tôi không oán hận mà còn thương cô ấy

Được chị khách VIP ngỏ ý muốn nhận làm "em trai kết nghĩa" và tặng luôn iPhone 16 Pro Max làm quà, tôi nửa muốn nhận, nửa sợ người yêu giận

Xem phim "Sex Education", tôi thẫn thờ vì nhận ra những ĐIỀU VÔ NGHĨA trong cuộc đời mình, hôm sau liền đề nghị ly hôn chồng

Đang chuẩn bị làm thủ tục ly hôn thì tôi nhận được một cuộc gọi chấn động từ mẹ chồng, những ngày sau đó, tôi sống trong giằng xé

Em chồng lên chơi một tuần mà khiến tôi muốn nổi điên, sau khi em về, vợ chồng tôi cãi nhau nảy lửa, chồng còn hất tung cả mâm cơm

Anh tôi gặp tai nạn, người qua đường "tốt bụng" gọi cho cả vợ lẫn tiểu tam đến đóng tiền viện phí

Vợ cũ qua đời, chồng tôi muốn mang di ảnh về thờ tại nhà của chúng tôi

Biết anh hàng xóm đã có vợ con đề huề nhưng em gái tôi vẫn nhất quyết đeo bám

Mẹ đơn thân 40 tuổi được 2 người đàn ông ngỏ lời, đến khi quyết định chọn 1 thì bắt gặp ngay cảnh tượng đau đớn tâm can

Thường xuyên cho chị dâu mượn tiền, vô tình vào phòng riêng của chị một lần mà tôi choáng ngợp, vội đòi lại tiền

Bố nhẫn tâm ruồng bỏ mẹ để đến với tiểu tam, thế nhưng chỉ 4 năm sau, mẹ kế cũng phản bội ông đi theo tiếng gọi của tình ái và vật chất
Có thể bạn quan tâm

Hồ Quỳnh Hương: 2 lần tốt nghiệp thủ khoa, sòng phẳng với đàn ông, giờ viên mãn
Sao việt
16:09:04 16/05/2025
Kim Thành Vũ: Mỹ nam tính nết kỳ quặc, bỏ phố về quê làm nông, giờ khó nhận ra
Sao châu á
16:08:36 16/05/2025
Chủ xe máy ở Hà Nội phục kích, tóm gọn tên trộm trong tích tắc
Pháp luật
16:06:42 16/05/2025
Chàng trai 27 tuổi cưới cô dâu 54 tuổi, ngỡ ngàng bố mẹ chú rể "vui như bắt được vàng"
Netizen
15:55:27 16/05/2025
Hiệu trưởng trường mẫu giáo lấy trộm đồ: Cho thôi chức và ra khỏi đảng
Tin nổi bật
15:49:36 16/05/2025
Houthi phóng tên lửa đạn đạo vào Israel
Thế giới
15:38:31 16/05/2025
Phim Việt mới chiếu nửa ngày đã đánh bại cả Lý Hải và Victor Vũ, chiếm top 1 phòng vé khiến ai cũng choáng
Hậu trường phim
15:21:32 16/05/2025
Until Dawn - Vòng lặp chết chóc được nâng lên một tầm cao mới
Phim âu mỹ
15:09:48 16/05/2025
Squid Game không có đối thủ, càng chê càng hot, "đè bẹp" phim Kim Soo Hyun
Phim châu á
14:54:37 16/05/2025
Sao nữ muốn làm Quán quân Em Xinh Say Hi: Giảm cân lột xác như búp bê, tất tay từ ca hát tới diễn xuất
Nhạc việt
14:54:30 16/05/2025