Mối tình đầu nhiều nước mắt, nhiều niềm đau…
Tất cả là màu đen. Rồi dần dần là màu vàng của da người. Một đốm sáng lóe của điếu thuốc. Rồi qua đi. Bụng nàng nổi sóng. Những hạt mồ hôi lóng lánh như sương. Tất cả tạo nên một âm hưởng tràn trề sức hồi sinh.
Anh thì thầm vào tai tôi: – Thế là đã mười một năm. Nhanh quá! Tôi đáp:
- Vâng, nhanh quá.
… Phim chuyển sang quay cảnh bến phà. Một mặt sông đầy những bụi bèo đâu phiêu bạt. Một con trâu cô đơn ngụp lặn giữa dòng…
Anh lại nói:
- Em đẹp và quyến rũ hơn ngày xưa nhiều.
- Vâng. Gái một con mà.
Rồi anh ho. Tôi quay sang nhìn. Một khuôn mặt đàn ông chính hiệu, pha sự no đủ của vật chất. Tôi cười:
- Bụng anh phệ rồi.
- Em cũng tuyệt vời! – Tôi đáp và chợt nhớ đến những giọt nước mắt của Nàng khóc khi xa anh chàng người Hoa. Phim Người Tình.
Ảnh minh họa
Đường mưa mù mịt. Tôi im lìm ngồi gọn sau xe anh, trong một chiếc áo mưa trắng đục. Những bóng mờ xanh, rồi đỏ chạy ngược lại bên đường. Còn đâu chàng trai hơn hai mươi ngày ngày đợi cô bé học ôn thi bên gốc sấu. Còn đâu chút e lệ nơi khóe mắt mỗi khi chàng trai tới nhà thăm “anh, chị” mà cô bé gọi là bố mẹ. Hết tất cả. Sau mười một năm, họ vô tư nói chuyện con cái, gia đình và tiền bạc. Và vẫn ngồi bên nhau để xem một phim tình yêu.
- Chúc anh ngủ ngon! – Tôi thốt lên khi xe dừng lại ở cửa nhà nghỉ. Tôi đi công tác, ghé lại thành phố có anh đang sống.
- Chúc em ngủ ngon! – Anh đáp.
- Hãy yêu và thương vợ anh. Chị ấy thật tuyệt khi để cho chúng ta đi với nhau. – Tôi nói.
Video đang HOT
Anh gật đầu.
Tôi vào nhà. Khách sạn nơi tôi ở im lìm và yên tĩnh.
Vào góc phòng nơi có chiếc giường đệm dành cho mình, tôi nằm xuống. Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi. Thời giang qua đi như chớp mắt. Vẫn còn nhớ tôi đã khóc khi đi cùng anh qua những phố tràn trề mùi hoa sữa đường Nguyễn Du. Tôi – ngày ấy là một cô bé con nhí nhảnh chưa biết yêu là gì. Anh – chàng trai từng trải lại cứ muốn gửi gắm tình yêu nơi tôi, làm sao tôi dám nhận. Mà tôi cũng có biết tình yêu là cái gì mà giữ nó vào lòng? Anh cũng thế thôi. Bao giờ cũng thế, cô yêu đấy nhưng không bao giờ hết lòng.
Anh bước một bước rồi dừng. Cứ nhích tí một đến với tôi. Cô bé tuổi mười lăm – hôm nay hai mươi sáu, luôn muốn một cái gì như gió bão chứ không đủ sức chịu thấm lâu của mưa ngâu.
Thế nào nhỉ. Thời gian qua, tôi và anh đều để ý nhau, theo dõi xem người xưa sống ra sao. Thậm chí, có những lúc ngồi gợi thương gợi nhớ lại một cái dĩ vãng rất bình thường nhưng bỗng nên thơ hết sức.
Anh thành đạt. Tôi cũng thành đạt. Hình như còn no đủ nữa, giữa cuộc đời ô trọc này. Hồi tối, tôi hỏi:
- Anh có hạnh phúc không?
- Không.
- Vậy sao anh có hai con?
- Cho hết trách nhiệm.
- Với ai?
- Với đời.
Tôi cười. Người ta cứ hay không nhìn thấy mọi chuyện của đời mình là do mình mà ra. Lại cứ thích thi vị và biến hóa những cái rất nhỏ nhặt thành cao siêu. Để làm gì? Khi tất cả đều lọc lõi về đời và khôn ngoan cả. Thà anh cứ bảo rằng: Anh có thời yêu em và bây giờ cũng vẫn yêu.
Còn chuyện anh lấy vợ, đẻ con và làm giàu là chuyện khác. Tôi có lẽ sẽ vui hơn mặc dù những lời đó có phần nghiệt ngã. Ai cũng có phần cao siêu và nhỏ mọn. Tôi không muốn nói anh nhỏ mọn bởi anh đang có lý tưởng của nhiều người. Chỉ có điều, anh hãy cứ sống như anh đang sống, mơ ước tìm lại một tình yêu đã mất làm gì?
Trước đây, mỗi khi thất vọng về cuộc đời hay người chồng, tôi thường an ủi: Biết thế mình lấy anh, anh yêu mình thế chắc sẽ hạnh phúc. Rồi tưởng tượng ra anh cũng đang chờ đợi tôi, ở mộg góc trời.
Đêm xuống. Mưa gõ nhịp lên cái máng tôn. Mưa như ru ngoài cửa sổ. Tôi không ngủ được và chờ đến sáng. Ngày mai, tôi sẽ về lại Hà Nội, trước thời hạn mười ngày. Tôi hẹn anh ba ngày nữa đi Lái Thiêu chơi. Sẽ không đi đâu cùng anh dù một phút, một giây. Sợ rằng nếu đi với anh lâu, chúng tôi sẽ nói đến chuyện bệnh tật hay ỉa đái của con. Mánh lới kiếm tiền bon chen để sống. Những chuyện đó, tôi có thể nói với bất cứ ai, trong cái đám đông như kiến kia, với một bà bán nước hay một người tên cùng chuyến tàu. Với anh, đâu có phải để nói những chuyện đó.
Mưa triền miên. Tôi nhắm mắt lại… Hiện ra cảnh chàng trai người Hoa sắp đi lấy vợ, đau đớn bắt người tình của mình phải nói rằng nàng yêu chàng vì tiền, vì nàng là con điếm. Và nàng đã nói một cách mạch lạc, rồi đêm về nằm khóc một mình… Mưa êm êm. Xa xa. Thôi. Vĩnh biệt. Một mối tình trẻ con như một kho lương khô cho cuộc sống. Lúc nào giận vợ, giận chồng mang lương khô ra ăn. Hãy cứ để nó mãi mãi là lương khô, đừng bắt nó là cái khác.
Hồi tối, anh bảo:
- Anh mới mua được vài mảnh đất. Ở Sài Gòn, bây giờ, đó là mốt.
- Còn gì nữa? – Tôi hỏi.
- Và lâu lâu đi bia ôm. – Anh cười
- Để làm gì?
- Đàn ông mà! – Anh tắc lưỡi ra vẻ phải làm một việc bất đắc dĩ.
Tất cả mọi chuyện, từ đẻ vài đứa con đến uống rượu say xỉn hay ngồi với gái làm tiền qua đêm cũng là bất đắc dĩ hay vì nghĩa vụ? Tôi ngoảnh nhìn anh như một kẻ xa lạ. Một vẻ ăn chơi đàng điếm và trải đời. Đấy không phải là chàng trai thơ mộng nghèo khổ năm nào.
Tôi thở dài. Hình như đã hết mưa. Ai bảo mưa Sài Gòn chóng tạnh? Tôi thì thấy mưa Sài Gòn dai dẳng và thừa thãi nước một cách vô lý … Tiếng con thạch sùng chép miệng.
Bạn tôi hỏi: Hai người gặp nhau có hôn nhau không?
Tôi cười. Ngày xưa chưa hôn. Bây giờ không hôn và sẽ không bao giờ hôn cả.
- Lạ vậy? Hết yêu rồi sao?
- Không biết nữa …
Tôi đóng cửa ra đường. Mưa tí tách rơi, êm đềm.
Tạm biệt Sài Gòn với những hồi hộp của tuổi học trò mộng mơ vơ vẩn.
Hỡi con người. Ai đó. Giống tôi. Đã từng có một mảnh tình chạy qua đời, hãy để nó vào chỗ của nó. Đừng lôi nó ra mà soi, mà ngắm làm gì. Mọi thứ đã an bài. Đời người bạc bẽo. Một giọt mưa bắn vào môi tôi man mát. Có lẽ, lúc về già, tôi lại mãn nguyện kể với đứa cháu rằng: Ngày xưa, bà đã có một tình yêu. Một tình yêu tuyệt đẹp theo bà suốt cuộc đời, cháu ạ!
Theo WTT
Khi lòng không còn đau và nước mắt không còn rơi bởi những điều không hạnh phúc...
Khi con người ta đã quen với sự cô đơn bởi vì tuyệt vọng và tổn thương quá sâu sắc, thì người ta không cần tình yêu thương nữa. Và khi anh quay trở về, thì em đã quen với sự cô đơn mất rồi.
Nắng mai soi nhè nhẹ bên những cánh hoa trước sân nhà, sương con vươn đâu đó, long lanh như những giọt nước mắt của hoa sau một đêm lạnh lẽo. Em tự nhìn vào gương, hỏi lòng, đêm qua em có khóc hay không? À, hình như là nhiều đêm rồi, em không còn khóc nữa... đó là em đã quên, hay là lòng em đã lạnh? Em không biết nữa.
Ngày anh đi, mùa đông còn chưa kịp tan biến, mưa thỉnh thoảng vẫn lất phất rơi, lạnh lẽo và ảm đạm. Em cứ ngỡ rằng mùa đông trong em chắc sẽ không bao giờ hết và ánh nắng mai chắc cũng lâu lắm mới về lại. Anh đi, bỏ lại em với căn nhà trống vắng... từ trong ra ngoài... có tiếng gió thổi qua, hay tiếng mưa ghé lại, em lại nhìn về phía cửa, rồi lặng im trong những hy vọng.
Anh sẽ về thôi, về với em như những ngày mình mới yêu nhau, nắm chặt tay em trong mỗi đêm giá lạnh và khẽ hôn lên trán em mỗi sáng bình minh về. Anh sẽ về, về với những kỉ niệm sâu đậm của chúng ta, về để lại quan tâm và chăm sóc em mỗi ngày... nhẹ nhàng che lên vai em chiếc áo ấm khi ban công lộng gió đêm về và khẽ ôm em từ phía sau rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm. Anh sẽ về thôi, vì những nỗi nhớ về em đang cồn cào trong tim anh, vì anh biết em đang nhớ mong và đang đợi chờ...
Nhưng ngày ngày cứ thế trôi đi, anh vẫn không về bên em như những lần cãi vã trước đó nữa. Không về bên em nói câu xin lỗi ân cần, anh không về để nhẹ nhàng bảo em hãy tha thứ cho anh lần nữa, bởi vì những mỏi mệt đã làm cho cả anh và cả em cảm thấy xa vời với hai từ hạnh phúc. Mỗi ngày xa anh, là mỗi đêm đợi chờ một tiếng bước chân quen thuộc, một dòng tin nhắn hỏi han, hay một lá thư trước cửa nhà... mà cái em nhận được, chỉ là sự im lặng đến nao lòng... như thầm chấp nhận việc chia ly.
Anh có nhớ không, ngày mới yêu nhau, những cuộc hẹn hò em vẫn đứng cuối đường đợi anh đến. Có đôi khi em đợi lâu rất lâu, hờn dỗi... nhưng sự thật là, em vẫn ở nguyên đấy, đợi anh cho những cuộc hẹn khác và anh vẫn luôn để em đợi như vậy. Anh có nhớ không, những ngày mình không gặp nhau, em đã đợi tin nhắn của anh suốt mấy tiếng đồng hồ, có khi đợi cả một đêm mà em ngây thơ tin rằng anh đang bận. Rồi sau khi em biết ra lúc ấy anh đang bên người khác, thì em vẫn đợi từ anh một dòng tin nhắn xin lỗi và giải thích.
Sau này, khi chúng ta về cùng một nhà, bữa cơm trưa, cơm tối, em vẫn ngồi đấy đợi anh mỗi ngày, đợi anh về hâm nóng mâm cơm, đợi anh về sưởi ấm căn nhà nhỏ. Rồi những đêm khuya anh vui chơi miệt mài ở những chốn náo nhiệt và mới mẻ, em vẫn sẵn gối chăn đợi anh đến rạng sáng tìm về trong men say chếch choáng. Em đã quen với sự chờ đợi vô tận, chờ đợi với nỗi hy vọng và thất vọng liên tiếp, chờ đợi với những tủi hờn xen lẫn đớn đau. Để sau tất cả, anh chắc cũng chẳng nhớ gì.
Em cũng là một người con gái trong vô số những cô gái khác trên đời này. Là một cô người yêu giống như bao cô người yêu khác trên thế giới này. Và anh, cũng như nhiều người đàn ông khác, nhẫn tâm để người con gái yêu mình đợi chờ mình trong khi mình đang đam mê vào bao thú vui mới mẻ. Anh không trân trọng những điều anh đang có, trong đó có cả em. Nên khi em bảo anh đi, anh sẽ đi mà không cần ngoảnh đầu lại để xem em đang như thế nào. Nước mắt em, rơi xuống không đếm hết bao nhiêu lần vì anh... Vì tình yêu em dành cho anh quá nhiều, nhiều đến mức mù quáng và ngu ngốc.
Nhưng anh có biết không, khi con người ta đã quen với sự cô đơn bởi vì tuyệt vọng và tổn thương quá sâu sắc, thì người ta không cần tình yêu thương nữa. Và khi anh quay trở về, thì em đã quen với sự cô đơn mất rồi. Một mình em, muốn đi chơi lúc mấy giờ cũng được, muốn ăn cơm khi nào cũng được, ngủ lúc nào cũng được... không đợi chờ ai, không trông ngóng ai.
Thật tốt biết bao! Một mình em, tha hồ ngồi cả buổi chat chít với bạn bè, tha hồ la cà khắp nơi trong thành phố, không đợi tin nhắn của ai, cũng không vội về nhà nấu cơm trưa, cơm tối. Một mình em, xinh xắn và vui tươi, có hàng trăm mối quan hệ để em chọn lựa... em hà cớ gì phải mãi nhớ về anh. Một mình em, thật vui biết bao.
Đã đến lúc anh nhận ra những gì cần trân trọng, không có gì nhiều đâu, chỉ có mỗi mình em thôi đấy - là điều duy nhất khiến anh ân hận và nuối tiếc khi đánh mất. Đã đến lúc, anh là người đợi chờ em, là người khóc vì em và sẽ là người dành tình yêu nhiều cho em. Nhưng anh có biết không, những việc nên làm thì cần phải làm đúng thời điểm, nếu đã quá muộn màng thì tất cả sẽ trở thành vô nghĩa cả thôi.
Sáng nay, nắng nhuộm vàng tất cả. Em gấp lại những tấm hình xưa cũ, cất kí ức về anh ở một nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Em nhận ra, thanh thản sau chia tay không phải là quên đi người cũ, mà là khi lòng mình không còn hận, không còn hối tiếc vì điều gì nữa, là khi lòng không còn đau và nước mắt không còn rơi khi kể lại những điều không hạnh phúc. Là khi em xem anh như một cơn mưa rào mà tuổi thanh xuân muốn một lần được ướt đẫm. Là khi em mỉm cười với chính mình trong gương và nhận ra mình vẫn đang còn nhiều thanh xuân ở phía trước...
Thanh Tuyen Vo
"Nếu tôi là tình đầu của em thì tại sao đêm ấy, trên chiếc giường đó..."? Em luôn luôn thể hiện ra mình trong trắng. Em nói tôi là mối tình đầu của em. Em đã có bao nhiêu mối tình đầu rồi. Nếu không có chuyện hôm đó, chắc tôi đã bị em dắt mũi đến khi cưới cũng nên. Khánh An vừa đi dạy thêm về, cô ném chiếc túi xách phịch xuống giường tầng ký túc...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education", tôi đau lòng biết lý do con trai khóc nức nở trong nhà vệ sinh: Một câu thoại đã giúp tôi cứu vớt tâm lý con

Bố mẹ vợ vừa nói ý định chia tài sản thừa kế, tôi đã từ chối ngay, chỉ xin một tấm ảnh thờ và nhận nuôi 2 đứa nhỏ

Lần đầu ra mắt nhà người yêu, tôi bị bố chồng tương lai ném nguyên cả bịch lòng vào người

Bố gọi về chia tài sản nhưng không đưa đất, đưa tiền mà chỉ cho mỗi người 1 lá thư tay, đọc xong, 3 người con trai đều nể phục

Mẹ già ở quê lên thành phố sống cùng con dâu, choáng vì nhà to như cái công ty, làm gì cũng nghe tiếng "beep beep" nên hoảng sợ đòi về

Cháu trai đổ bột giặt vào thùng gạo làm cả nhà suýt ngộ độc, mẹ tôi mắng thì chị dâu lu loa "bà nội bạo hành cháu"

Đến thăm con trai, trời nắng mà con mặc áo khoác dày cộm, tôi ép con cởi ra thì bàng hoàng với những vết sẹo cũ mới trên cổ tay

Cụ không đồng ý cho chắt đi du lịch xuyên Việt, thấy tôi kiên quyết cho con đi liền ném hết đồ đạc của chúng tôi ra đường và đuổi tống ra khỏi nhà

Chồng vay người yêu cũ 700 triệu, cô ta chuyển thêm cho anh 300 triệu kèm theo một câu "nhớ giữ lời hứa" khiến vợ lao đao

Phát sợ vì phải "sống chung với bố chồng"

Tôi bắt chồng quản lý tiền để anh 'trắng mắt', ai ngờ chính mình bị 'vả mặt'

Thấy con trai chiều con dâu hết mực, vay cả tiền mua xe đẹp cho vợ, tôi về kể với chồng, ông ấy liền nói một câu mà suốt đêm tôi mất ngủ
Có thể bạn quan tâm

So sánh kết quả cuộc 'đối đầu phòng vé' của Lý Hải và Victor Vũ
Hậu trường phim
23:35:44 06/05/2025
Bị chê viết câu 'sai', tác giả 'Nhật ký của mẹ' bật khóc hé lộ lý do
Nhạc việt
23:29:55 06/05/2025
PGS.TS, nhạc sĩ Nguyễn Lân Cường qua đời ở tuổi 84
Sao việt
23:27:13 06/05/2025
Góc nhìn về ông bố phi thường trong 'Lật mặt 8': Nói ít làm nhiều, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì con
Phim việt
23:24:51 06/05/2025
Bất chấp scandal, Kim Soo Hyun vẫn 'on Top' BXH sao Hàn
Sao châu á
23:20:42 06/05/2025
Vé concert của BlackPink bị chê 'quá đắt'?
Nhạc quốc tế
23:16:56 06/05/2025
Chàng trai nhút nhát chinh phục cô gái xinh đẹp trên show hẹn hò
Tv show
23:01:04 06/05/2025
Justin Bieber ngày càng lún sâu vào con đường nghiện ngập
Sao âu mỹ
22:57:52 06/05/2025
Triệu tập đối tượng chặn đầu xe ô tô chửi bới, đập kính chiếu hậu ở Cần Thơ
Pháp luật
22:13:35 06/05/2025
Bộ Ngoại giao thông tin vụ 4 người Việt tử vong ở Đài Loan
Tin nổi bật
21:44:29 06/05/2025