Nỗi nhớ về…!
Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhận ra… nhận ra cũng muộn rồi. Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh – tình yêu đơn phương?
***
Gửi đến anh – người bạn – người em yêu!
Đang ngồi online, cô nhận được tin nhắn của anh… cô đọc và không nhắn tin lại.
Anh gọi.
- A lô. Có chi không?
- Phải có chuyện gì mới được gọi hả? Sao không nhắn tin lại?
- Ừ. ..Tui bận chút việc nên chưa đọc tin nhắn.
- Ừ. Đọc rồi nhắn tin lại nghe.
- Ừ.
Cô tắt điện thoại rồi dán mắt vào máy tính và tiếp tục online.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông điện thoại cô cài riêng cho anh, sao hôm nay nghe lạnh lùng ghê. Có lẽ cô đang giận anh thật rồi… Cô không nghe điện thoại, cô mặc cho anh cứ gọi mãi.
Một tuần sau, anh nhắn tin như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô cũng trả lời tin nhắn một cách lạnh lùng với những từ ừ, vâng,.. Thật ra cô không có giận lâu được, cô muốn gọi anh nhưng cô không thể. Ngoài cái vẻ có chút khó chịu, lạnh lùng và nóng tính của cô thì cô dấu sự quan tâm, yêu thương anh vào một góc cho riêng mình. Có lẽ anh cũng không hiểu được hết con người của cô tuy hai người là bạn từ phổ thông.
Mùa đông năm ấy, anh ngỏ lời yêu cô. Suy nghĩ mãi cũng chẳng biết trả lời ra sao, cô im lặng. Anh cũng im lặng, mỗi ngày vẫn đón cô đi chơi, vẫn tự ý gọi trà chanh nóng cho cô mỗi lấn đi uống coffee với bạn.
Anh đi học xa nhà, mỗi năm chỉ có về bên cô khoảng mười ngày là cùng, ở xa vậy mà yêu nhau cũng khổ lắm. Cô còn dang dở chuyện học hành, cô hứa học xong sẽ cho anh câu trả lời.
…
Đến sinh nhật lần thứ 22 của mình, lẽ ra cô phải vui lên mới đúng chứ. Đi sinh nhật cùng nhóm bạn học cùng lớp mà mặt cô cứ bịu xịu, cô buồn vì anh không nhắn tin, không gọi điện chúc mừng một lời nào. Cô buồn vì anh quên đi ngày này,… buồn lắm cơ. Cô nhìn đồng hồ: 20h, 20h10, 20h35…. nhìn mãi 21h30, 21h55… sao anh không gọi nhỉ? Có lẽ anh quên thật rồi.
Video đang HOT
22h10, điện thoại reo vang. Nhìn điện thoại, mặt cô tươi lên như cây héo lau ngày gặp nước …thì ra là anh gọi.
- Nghe nè.
- Chưa ngủ hả?
- Chưa. Có việc gì gọi muộn vậy?
- Ừ… Chúc sinh nhật vui vẻ nhé! Anh thanh minh: Xin lỗi vì giờ này mới gọi, định là người chúc đầu tiên nhưng không thực hiện được đành để cuối cùng luôn cho bất ngờ.
- Bất ngờ chi mô na. Ghét…
- Ừ thì cứ ghét thoải mái đi.
- Ghét cho biết mặt luôn.
- Hôm nay có đi chơi đâu không?
- Có. Tui đi… – Cô ậm ừ…
- Đi với ai?
- Đi với bạn?
- Bạn nào? Con trai hay con gái?
- Ừ. Tui đi với ai kệ tui, liên quan tới ông không?
- Có chứ. Đi với con trai hả? Sao không nói?
- Ừ… thì sao?
- Sao gì nữa…
- Tui đi với người yêu được chưa? Hic
- Nhớ đó nghe…
- Nhớ gì nhỉ? Tui chẳng có gì để nhớ cả…
- Thôi, muộn rồi đi ngủ đi nghe. Ngủ ngon!
- Tui… – Chưa kịp nói hết câu anh đã tắt máy.
Có lẽ anh giận cô thật rồi. Kể từ ngày đó anh ít liên lạc với cô hơn, anh tỏ ra lạnh lùng. Nhưng tại sao anh không hiểu tính của cô vốn bướng bỉnh, nói năng ít suy nghĩ chứ? Cô trách anh nên nói vậy thôi, chứ thật ra cô chẳng yêu ai ngoài anh. Cô nói dối anh là có người yêu, chứ thật ra cô vẫn luôn F.A mà, trong suy nghĩ của cô trả lời vậy thử xem anh phản ứng thế nào? Cô luôn nói trống không, tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng với anh thế thôi chứ trong lòng cô luôn nén lại những tình cảm riêng dành cho anh.
Cô nghĩ rồi anh sẽ bình thường trở lại như mọi lần. Chờ, đợi… đến hết năm.
Đâu đó trong cô vẫn không thể hiểu được tình cảm của anh dành cho mình, có khi nó quá thân, quá gần nhưng có lúc sao nó xa lạ quá. Cô ước gì anh và cô được ở canh nhau như những đôi bạn của cô. Yêu mà không dám đối mặt, không dám nhận… để rồi khi người ta quay đi mới thấy tiếc nuối sao? Nhiều khi cô ngồi viết tin nhắn rồi xóa đi, không gửi, suy nghĩ mãi về ngày ấy – những ngày ngắn ngủi ở cạnh anh.
Một năm sau anh về thăm nhà, thăm ba mẹ. Anh nhắn tin mời cô đi cofee. Cô từ chối vì sợ gặp anh. Anh hỏi: “Bận đi với người yêu hả sao không đi với tui?” Cô nghẹn ngào… nhắn tin lại. “Đi thì đi.”
Sau một năm nhìn anh thay đổi khác hẳn một năm trước, nhìn anh trưởng thành và chín chắn hơn nhiều. Còn cô thì vẫn hồn nhiên, ngây thơ với mái tóc ngắn, ít nói có chút nữ tính và bớt đi chút bướng bỉnh. Anh và cô nói chuyện huyên thuyên, thỉnh thoảng cũng tranh cãi lẫn nhau. Anh hỏi chuyện người yêu của cô, cô trả lời rằng không có. Anh trách cô nói dối. Cô lặng im…
Rồi thời gian thấm thoắt trôi qua một ngày, hai ngày ba ngày,… rồi cũng sắp đến ngày anh phải đi học xa. Trước ngày đi, cô và anh đi cofee cùng bạn bè.
Biết phải sắp chia xa nữa rồi, cô ao ước một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm từ anh nhưng anh đâu có biết?
Vẫn giữ thói quen nhắn tin cho cô sau khi cô về đến nhà. Vẫn những câu quan tâm của anh: “Về đến nhà chưa?”, “Đi xe có lạnh không?”, “Coi ngủ sớm cho khỏe, thức khuya không tốt.”, “Chúc ngủ ngon…!”…
Trong cô luôn có cảm giác anh vẫn còn yêu thương mình như một năm về trước… Chần chừ mãi cô mới nhắn tin hỏi khéo anh về chuyện tình cảm. Anh bảo vẫn yêu cô, vẫn nhớ cô. Dù có đi xa vẫn hướng về cô – một cô bé nhỏ nhắn mà anh vẫn gọi là mi-nhon.
Hôm sau anh đi từ rất sớm, trời lạnh… lạnh lắm. Cô dậy từ sáng sớm nhắn tin với anh… trông cô có vẻ hạnh phúc khi được anh quan tâm. Hai người vẫn liên lạc thường xuyên qua điện thoại và facebook… vừa tròn ba tuần sau ngày anh đi học xa ấy. Trong inbox tin nhắn của cô đầy những tin nhắn của anh, cô đọc lại và cảm thấy nhớ quá… nhớ anh? Cô nhắn tin cho anh, không biết hai người nói chuyện với nhau những điều gì để rồi cô khóc. Lần đầu tiên khóc vì một người con trai như thế,… nước mắt cứ trào ra và lăn dài trên má. Cô ngồi thu mình trong một góc nhỏ của căn phòng,… im lặng và nhắn tin với anh. Thì ra anh đã bảo rằng, anh không còn yêu cô nữa. Anh không còn muốn yêu ai hết kể từ ngày sinh nhật năm trước của cô. Giờ đây anh sống cũng chỉ để sống vậy thôi,… và nhiều, còn nhiều nữa. Anh chỉ xem cô là bạn mà thôi, ngoài ra không còn tình cảm nào khác. Cô khóc vì giận chính mình, giận cả anh nữa.
Trước đây cô cứ nghĩ rằng ở xa mà yêu nhau cũng khổ lắm, nói ra lời yêu rồi phải giữ chặt lấy nhau thấy khó lắm. Thà cố nén chặt tình yêu đó trong lòng, khi tình yêu đủ lớn nói ra cũng không muộn. Yêu nhau thì quan tâm nhau là được rồi, yêu nhau thì có ngày sẽ tìm về nhau thôi. Sao lúc ấy cô nghĩ đơn giản vậy nhỉ? Cái bản tính bướng bỉnh lẫn chút sâu sắc thường ngày biến đâu mất rồi?
Cô yêu anh mà không biết cách giữ anh, để rồi giờ đây mất anh cô mới nhận ra… nhận ra cũng muộn rồi.
Giờ đây chỉ còn có mỗi mình cô còn nhớ anh, quan tâm anh – tình yêu đơn phương?
Ở nơi xa ấy, anh có biết cô đang nhớ về anh?
Hãy trân trọng và giữ lấy những gì ta đang có, đừng để mất đi rồi mới nhận ra nhé các bạn!
Theo Guu
Anh có nắm bao giờ đâu mà để em buông...?
Dù em biết, đến cuối cùng vẫn là em chỉ muốn vị trí của mình trong tim anh có thể nhiều hơn một chút mà thôi... Anh có nắm bao giờ đâu mà em buông...?
Anh đi rồi, bỏ lại em rồi, bỏ lại tất cả những gì đã từng, mà sao vẫn quên trả em một thứ nơi lồng ngực anh đã mượn. Ngày xưa em ngu ngốc cho rằng thứ ấy sẽ giúp anh lấp đi khoảng trống của anh, mà không biết rằng chính em đang tự khoét một lỗ thật sâu trong mình mà thôi.
Em thả mình chìm vào từng cơn gió buốt lạnh và hanh khô. Môi em nứt nẻ lại chẳng bằng từng vết thương cũ vì bỗng nhiên nhớ anh mà dần nứt toác. Đôi tay em run mà cũng không bằng mỗi lần cảm xúc chà xát nơi lồng ngực khi em buộc phải chấp nhận, thế là hết.
Hết thật rồi! Cuối cùng em cũng góp nhặt đủ dũng cảm của ba năm khó khăn tự mình dây dưa để nói với anh: "Chấm dứt thật đi, coi như không quen biết, từ nay về sau có thấy nhau cũng không cần chào."
Giây phút ấy em đã cố giữ giọng mình lạnh nhạt, nhưng chỉ em biết em lại một lần trốn tránh mà thôi.
Anh nói xem, tuổi trẻ cuồng nhiệt của em, niềm tin tuyệt đối của em, yêu thương duy nhất của em, cứ như thế nói kết thúc là thật sự phải chấp nhận sao?
Anh đi rồi, bỏ lại em rồi, bỏ lại tất cả những gì đã từng, mà sao vẫn quên trả em một thứ nơi lồng ngực anh đã mượn. Ngày xưa em ngu ngốc cho rằng thứ ấy sẽ giúp anh lấp đi khoảng trống của anh, mà không biết rằng chính em đang tự khoét một lỗ thật sâu trong mình mà thôi.
Ba năm, tròn ba năm rồi đấy anh, em phải sống với lỗ trống ấy để chứng kiến từng người từng người đến với anh rồi đi. Anh có biết nỗi đau nhìn người mình yêu thương đang vui vẻ bên người khác và chẳng còn cần mình nữa?
Anh có nắm bao giờ đâu mà em buông...?
Anh như bóng ma luôn ám ảnh, cứ mỗi khi em ngỡ tưởng đã quên thật rồi, anh lại trở về với những quan tâm hờ hững, nhiệt tình phút chốc trong cái vỏ "bạn bè".
Em mệt rồi, cũng sợ rồi. Em chán ghét cảm giác trong lòng tự giằng xé giữa cố quên anh và nhớ anh. Nên em quyết định, buông. Buông thật sự, để em rơi, rơi khỏi những gì liên quan đến anh, rơi vào cái vỏ bọc của em...
Con đường này mỗi lần đi qua em đều tưởng tượng đến lúc tình cờ gặp lại anh, em sẽ thế nào, sẽ mỉm cười chào anh hay làm mặt lạnh để anh biết em vẫn còn giận. Nhưng hôm nay thì khác, là lần đưa tiễn cuối cùng những kí ức thuộc về anh...
Dù em biết, đến cuối cùng vẫn là em chỉ muốn vị trí của mình trong tim anh có thể nhiều hơn một chút mà thôi...
Anh có nắm bao giờ đâu mà em buông...?
Theo Guu
Nhớ anh, 1 người đặc biệt Có những ngày em gọi là mùa nhớ, vì nó dành cho một người đặc biệt - là anh! Ký ức thường trở về giữa những chông chênh nhớ, chông chênh thương, chông chênh khắc khoải. Em tự vẽ cho mình một lối đi lạc về kỷ niệm, cái lối đi chỉ dành riêng em, không anh, không ai. Có những ngày, em...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Bố chồng nằng nặc đòi cho cháu trai đích tôn thừa kế ngôi nhà 3 tầng, dù cháu mới 11 tuổi, khiến vợ chồng tôi chấn động

Phải đi làm thứ 7 bất chợt, tôi nhờ mẹ chồng trông con hộ, trước mặt thì bà tỏ ra đồng ý nhưng sau lưng thì nói tôi bịa chuyện đi làm để bỏ bê con cái

Tôi bầu 7 tháng vẫn cố đi làm lấy lương, trưa nắng chóng mặt không được nghỉ ngơi còn bị mẹ chồng bắt dậy nấu nướng

Xem phim "Sex Education", tôi ngẩn người vì một câu thoại: Lỗi sai kinh điển của các bậc cha mẹ khiến con trai dễ lạc đường

Mới gặp gỡ 3 lần đã được đưa về ra mắt nhà bạn trai, nhưng một câu nói của anh ta khiến tôi quyết định dừng lại

Mới thất nghiệp nửa tháng, mẹ chồng đã "phủ đầu" mỗi ngày đến mức tôi muốn "bật" mà không "bật" được

Em chồng mưu mô chuyên bày trò chơi khăm, không ngờ khi tôi đi đẻ, em gào lên một câu mà tôi đang đau cũng phải bật cười

Mẹ chồng tương lai định sang tên sổ đỏ đất cho con trai trước khi cưới, nhưng bố anh nói một câu khiến tôi cũng có phần

Bố chồng quyết định chia tài sản nhưng trong di chúc xuất hiện tên một người lạ, biết lý do mà cả nhà xáo xào cả tuần nay

Bố đột quỵ để lại di chúc sang tên toàn bộ nhà cửa và sổ tiết kiệm 7 tỷ cho con gái út, còn tôi thì nhận được câu nói "con gái lớn đã tự lập nên không cần hỗ trợ"

Em chồng tự ý nghỉ việc vì cãi nhau với cấp trên nhưng mẹ chồng tôi lại đùng đùng đến công ty người ta làm loạn

Đang xem phim "Sex Education", bất ngờ tôi nhận được tin nhắn của bố, đọc xong mà tôi ôm mặt khóc nức nở vì ân hận
Có thể bạn quan tâm

Cuộc sống hiện tại của nữ diễn viên từng là mỹ nhân cổ trang, bị chó cắn hủy dung
Hậu trường phim
23:51:50 18/05/2025
Phim 18+ ngập cảnh nóng nhận tràng pháo tay 9 phút ở Cannes 2025, nữ chính diễn hay đến mức netizen đòi trao ngay Oscar
Phim âu mỹ
23:48:29 18/05/2025
Thanh Hằng khoe chân dài miên man, vợ NSND Công Lý chán nản
Sao việt
23:25:35 18/05/2025
NSND Quang Thọ hát live với dàn nhạc ở tuổi 75 khiến khán giả nể phục
Nhạc việt
23:22:43 18/05/2025
Công an TP.HCM bắt 2 nghi phạm cho sinh viên vay nặng lãi lên đến 360%/năm
Pháp luật
23:13:21 18/05/2025
Nói xấu nhau trên Facebook, 2 nữ sinh gọi nhiều bạn bè tham gia hỗn chiến
Tin nổi bật
23:13:19 18/05/2025
Cẩm Ly bật khóc khi nhìn ảnh một ca sĩ qua đời năm 41 tuổi vì đột quỵ
Tv show
22:45:36 18/05/2025
Justin Bieber bị nghi gia nhập giáo phái gây tranh cãi
Sao âu mỹ
22:41:12 18/05/2025
Lộ thông tin gây tranh cãi về cuộc "hẹn hò" bí mật của IU và nam thần V (BTS)
Sao châu á
22:26:34 18/05/2025
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Honda Click 125 2025: Siêu tiết kiệm xăng, giá từ 37,5 triệu đồng
Xe máy
21:45:03 18/05/2025