Tôi muốn b.ỏ v.ợ nhưng mẹ ngăn cản, lý do bà đưa ra khiến tôi uất nghẹn còn vợ tôi thì mặt vênh tận trời
Hôm sau, Hạnh tự mò về, không biết cô ấy đã đi đâu cả đêm mà tôi gọi điện thì tắt máy.
Tôi lấy Hạnh không phải vì yêu mà vì mẹ tôi thích cô ấy.
Năm ấy tôi đã 32 tuổi, công việc ổn định, ngoại hình không tệ nhưng yêu đương mãi không tới đâu. Mẹ bắt đầu sợ tôi “ế”, ngày nào cũng lải nhải chuyện mai mối . Cuối cùng tôi buông xuôi, để mẹ dẫn đi xem mắt một cô gái ở huyện bên. Chính là Hạnh.
Hạnh xinh, trắng trẻ o, ăn nói nhỏ nhẹ, lại là giáo viên ngoại ngữ ở một trung tâm lớn. Mẹ tôi chấm ngay, bảo: “Nó hiền, biết điều, lấy về mẹ yên tâm”. Tôi chẳng có cảm xúc gì, nhưng nghĩ mình cũng lớn tuổi rồi, mẹ hài lòng là được.
Chúng tôi cưới sau 3 tháng tìm hiểu. Mẹ tôi là người hớn hở nhất trong đám cưới ấy.
Cuộc sống hôn nhân bắt đầu bằng những điều rất nhỏ nhưng chính những điều nhỏ ấy lại khiến tôi mệt mỏi đến mức muốn buông.
Ban đầu tôi nghĩ Hạnh chưa quen. Cưới xong cô ấy nghỉ việc vì trung tâm cắt hợp đồng, suốt ngày quanh quẩn ở nhà. Nhưng ở nhà mà nấu cơm không chịu nấu, nhà cửa bề bộn, đến quần áo của chồng cũng để tôi về giặt. Tôi đi làm tám tiếng, về nhà lại lăn vào dọn dẹp, nấu ăn, còn cô ấy nằm xem điện thoại, lười đến mức bát ăn xong cũng không chịu mang xuống bếp. Tôi góp ý thì cô ấy lườm: “Anh lấy vợ về để hầu anh à?”.
Chúng tôi cãi nhau nhiều lần. Mẹ tôi nghe thấy nhưng chỉ thở dài rồi bảo: “Phụ nữ thời nay khác xưa, con đừng ép quá”.
Tôi im lặng, cố chịu đựng nhưng càng ngày, tôi càng không thể chịu nổi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Hôm thứ 6 vừa rồi, tôi sốt hơn 39 độ, phải xin nghỉ về nhà nằm nghỉ, về đến nhà thì thấy cửa khóa ngoài, tôi gọi cho vợ thì biết Hạnh đi cà phê với bạn. Tôi nói mình ốm sốt, Hạnh chỉ nói lại rằng: “Anh uống thuố.c rồi nằm ngủ đi, một lúc sau là hạ sốt rồi khỏe thôi”. Mẹ tôi đi chợ về, thấy tôi nằm vật ra ghế thì tá hỏa. Đến lúc Hạnh về, mẹ tôi mắng cho một trận nhưng Hạnh bật lại: “Con không phải người giúp việc nhà này. Sốt thì uống thuố.c là khỏi, người lớn chứ có phải trẻ con đâu mà không lấy được hai viên thuốc”.
Tôi đứng dậy, mặt nóng ran vì vừa sốt vừa giận. Tôi chỉ ra khỏi cửa: “Từ mai em đi đâu thì đi, đừng ở đây nữa”.
Tôi tưởng mẹ tôi sẽ bênh tôi, không ngờ mẹ lại quát: “Mày nói gì đấy? Ai cho mày đuổi vợ đi như thế?”.
Mẹ tôi nói xong thì Hạnh bật khóc, chạy ra khỏi nhà. Mẹ tôi đuổi theo gọi vài câu nhưng Hạnh vẫn đi luôn, tôi cũng không giữ.
Tối đó mẹ tôi ngồi nhìn tôi ăn cháo và nói: “Mẹ biết nó lười, mẹ cũng không thương nổi nó. Nhưng con nghĩ xem, giờ con b.ỏ v.ợ thì người ta sẽ đồn ầm lên, chúng nó bảo con trai mẹ ngoài 30 mới lấy vợ mà được vài tháng đã không giữ nổi. Rồi người khác dám lấy con nữa không? Đàn ông b.ỏ v.ợ rồi bị soi đủ thứ. Mẹ thấy thằng Khang bạn con đấy, l.y hô.n ba năm, đi đâu người ta cũng gọi là thằng bị vợ bỏ”.
Tôi nhìn mẹ, nghẹn ở cổ. Mẹ tôi tiếp: “Thôi thì con nhường nhịn nó tí cho yên chuyện, sau có con rồi nó sẽ khác thôi, mẹ cũng sẽ uốn nắn dạy dỗ nó thêm”.
Tôi không nói được gì, trong lòng thì đầy uất ức .
Hôm sau, Hạnh tự mò về, không biết cô ấy đã đi đâu cả đêm mà tôi gọi điện thì tắt máy. Về nhà rồi cũng không biết sai, không nhận lỗi, mặt vẫn vênh tận trời, không chào hỏi ai mà lên giường đắp chăn ngủ bù. Tôi không biết mình có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không? Hay sẽ đến lúc tôi mặc kệ mẹ, mặc kệ dư luận, phải b.ỏ v.ợ bằng được?
Bán nhà phố về quê, khi hết tiề.n tôi phải chạy xe máy 40km để đi làm
Giấc mơ nào cũng cần cái giá để đán.h đổi. Tôi đã trả bằng căn nhà phố, bằng sự mệt mỏi mỗi ngày, và bằng những bài học xương má.u.
Cảm thấy đuối vì vì áp lực quá cao khi mưu sinh ở Hà Nội, cách đây hai năm, tôi quyết định bán căn nhà cấp bốn cũ kỹ trong một con ngõ để "bỏ phố về quê", dự tính rằng sau khi xây nhà thì có thể dùng số tiề.n còn lại để làm ăn.
Tôi nghĩ với năng lực của mình, dù cố đến mấy thì đến lúc về hưu cũng chỉ đủ sống, trong khi công việc áp lực, nhà cửa chật chội, không khí ô nhiễm... Tôi muốn về nơi trong lành, nhịp sống chậm hơn và được tự do. Nhưng thực tế đã "đá" tôi trở lại thành phố trong một tình cảnh còn áp lực, mệt mỏi hơn trước.
Quê tôi cách trung tâm Hà Nội khoảng 40km. Từ bé, tôi đã quyết tâm đến thủ đô lập nghiệp nên học hành rất chăm chỉ để đỗ đại học, tốt nghiệp xong kiên trì bám trụ, cố gắng không ngừng. Sau hơn 10 năm làm thuê, dành dụm từng đồng, tôi mua được căn nhà cũ nát 30m2 trong ngõ sâu, tuy nhỏ nhưng là "tài sản lớn nhất đời người".
Thế rồi, sau mấy năm đại dịch COVID-19 ập đến, thu nhập cứ đi xuống trong khi nhu cầu chi tiêu mỗi lúc một cao và công việc ngày càng mệt mỏi hơn, tôi bắt đầu đặt câu hỏi: Sống ở phố thế này thực sự có đáng, có được gọi là thành công so với cuộc sống ở quê nhà? Hồi bé tôi mơ về chuyện thoát ly ra thành phố, hướng đến cuộc sống tốt đẹp hơn, chắc chắn không phải là cuộc sống thế này.
Vì thế, một cách tự nhiên, tôi bị thu hút bởi những video về cuộc sống thảnh thơi, trồng rau nuôi cá, sáng đọc sách, chiều đi dạo, đêm ngắm trăng, những bài viết về xu hướng bỏ phố về quê, sống chậm với cảm giác "chữa lành". Rồi tôi tự hỏi: Sao mình không về quê làm chủ, mở một cửa hàng, sống giữa thiên nhiên, có gia đình bên cạnh, không phải gồng mình từng ngày ở Hà Nội?
Tôi bàn với vợ rồi thống nhất bán nhà, về quê xây ngôi nhà mới rộng rãi thoáng mát rồi mở một cửa hàng tạp hóa kết hợp bán đồ ăn sáng - mô hình "2 trong 1" mà tôi học được từ mấy video trên YouTube. Ban đầu mọi thứ đều rất tuyệt, tôi hạnh phúc khi nhà cửa khang trang, rộng rãi, không gian sống trong lành, thậm chí còn tự trách sao không về quê sớm hơn.
Lỡ bán nhà ở Hà Nội, giờ mỗi ngày tôi phải chạy xe máy gần 80km cho hành trình đi làm và về nhà. (Ảnh: AI)
Nhưng cảm giác mãn nguyện, an yên đó chỉ kéo dài khoảng nửa năm. Cửa hàng của tôi vắng khách. Ở quê, người ta có thói quen mua chịu, ăn bữa nay ghi sổ, tháng sau mới trả. Giá cả phải chăng nhưng lợi nhuận thì chẳng đáng bao nhiêu. Có hôm mở từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối mà lãi được chưa đầy 200 nghìn đồng. Đồ ăn nếu không bán hết phải đổ bỏ, mà chi phí thì cứ tăng dần như điện, nước, nguyên liệu, khấu hao dụng cụ...
Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi. Bình yên hóa ra là sự lặp lại đến nhàm chán, quanh đi quẩn lại là vài gương mặt quen, không ai muốn ăn thử món mới, không ai dám mua đồ giá cao hơn. Ở thành phố, người ta tiêu tiề.n vì tiện, vì lạ, vì tò mò, vì có hứng. Ở quê, mọi chi tiêu đều phải "cân đong đo đếm" rất kỹ lưỡng.
Tôi từng nghĩ mình về quê là để làm ông chủ, cuối cùng lại trở thành người phục vụ không lương cho chính cửa hàng của mình.
Sau hai năm cầm cự, số tiề.n dành dụm ban đầu chẳng còn bao nhiêu, tôi nghĩ nếu cứ kéo dài thế này thì hết cả tiề.n để sống. Không thể để nước đến chân mới nhảy, tôi đóng cửa hàng, quyết địn trở lại xin việc làm ở Hà Nội. Rất may mắn là sau vài tháng rải hồ sơ và mấy lần phỏng vấn, trong đó có một nơi trả cao gấp rưỡi lương tôi nhận trước đây.
Từ giã đời làm chủ ngắn ngủi, tôi trở lại làm công ăn lương ở Hà Nội. Bây giờ tuy lương cao hơn nhưng tôi vất vả hơn trước rất nhiều vì nhà ở phố đã bán. Nếu đưa cả gia đình lên thì chi phí thuê nhà quá lớn, còn nếu một mình tôi thì có lẽ không chịu nổi cảnh cả ngày làm việc như trâu cày, tối về lại cô đơn trong phòng trọ tồi tàn. Vì vậy, tôi đành chọn phương án đi về trong ngày bằng xe máy.
Mỗi ngày, tôi chạy xe gần 80km, chưa kể những di chuyển khác do yêu cầu công việc. Ban đầu tôi nghĩ chỉ vài tuần rồi sẽ quen, nhưng cái nắng nóng tháng 6 khiến tôi kiệt sức. Có hôm tắc đường 2 tiếng, về đến nhà thì 20h, tôi chẳng còn chút năng lượng nào, ăn uống qua loa rồi lăn ra ngủ. Mỗi sáng tôi dậy từ 5h30, ăn vội vàng rồi đi vì nếu muộn thì sẽ bị kẹt xe khi vào thành phố.
Tôi vô cùng hối hận về quyết định bán nhà phố về quê đầy nông nổi của mình. Cuộc sống thật không dễ dàng như các video thần tiên trên TikTok. Ở thành phố đầy áp lực, vắt sức mình đến kiệt quệ nhưng cũng có nhiều cơ hội việc làm, làm giàu thì khó nhưng để nuôi gia đình thì khá dễ. Còn về quê tuy yên tĩnh nhưng lại khó kiế.m tiề.n, và có vẻ không có cửa cho người "trung niên khởi nghiệp" năng lực tầm tầm như tôi.
Nếu không bán căn nhà thành quả của 10 năm chắt chiu, bây giờ tôi vẫn có một nơi chốn ổn định để trở lại làm việc, đỡ phải chen lấn, đỡ phải chịu nắng mưa mỗi ngày 80 cây số. Chỉ vì một quyết định thiếu suy nghĩ, tôi đã tự đẩy mình vào tình thế chật vật như bây giờ.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để ngăn cản ai đó đang có ý định rời phố về quê, mà chỉ muốn nói: Hãy cân nhắc thật kỹ, đặc biệt về mặt tài chính và khả năng kiế.m tiề.n tại nơi bạn định sống. Đừng vì những video màu hồng trên mạng xã hội mà xóa bỏ những gì bạn đã gây dựng. Cái giá của sự mộng mơ trong những quyết định bước ngoặt là bài học mà tôi sẽ nhớ suốt đời, bởi có những sai lầm không có lối để trở lại.
Vợ cũ bất ngờ xuất hiện giữa buổi họp lớp, xinh đẹp đến đau lòng nhưng thứ khiến tôi bẽ bàng lại nằm trong tay cô ấy Tôi không nhớ mình đã rời buổi họp lớp như thế nào. Mọi thứ trong đầu quay cuồng. Tôi chưa từng nghĩ một buổi họp lớp sau ngần ấy năm lại khiến lòng mình chao đảo đến vậy. Chúng tôi, nhóm bạn đại học cũ, tổ chức một buổi gặp mặt sau 7 năm ra trường. Ai cũng háo hức, người lập gia...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Cuộc đời trớ trêu của người đàn ông 37 tuổi, thu nhập mỗi tháng gần 100 triệu đồng

Đi make-up cho khách, tình cờ phát hiện ô tô của chồng ở hầm chung cư cao cấp

Nghe chồng nói lời cay đắng với đứa con 6 tuổi, tôi khóc cho cuộc hôn nhân 8 năm của mình

Về hưu sớm với khoản tiề.n gần 2 tỷ, U60 giấu kỹ vì sợ các con vay mượn, ngờ đâu nhận lại bất ngờ đến cực điểm

Cô giúp việc cũ đột nhiên nhắn: "Chị không biết chứ chồng chị từng...", đọc xong mà tôi bủn rủn tay chân

Bố chồng rất thương cháu gái nhưng sẵn sàng vác roi ra đán.h cháu trai mới lên 5, lý do ông đưa ra khiến tôi cạn lời

Ở tuổi 55, có người rủ tôi về sống chung với mức lương hưu 11 triệu, tôi định đồng ý thì con gái út nói một câu như dao cắt

Sốc vì con dâu nhất quyết 'đi bước nữa' ngay trước ngày giỗ chồng

Sự thật cay đắng đằng sau cuộc gọi lúc nửa đêm của người đàn ông lạ

Vay tiề.n tỷ mua nhà, giờ chồng thất nghiệp, tôi ngồi trên đống lửa

Mẹ chồng mê l.ô đ.ề, ủng hộ con trai ngoạ.i tìn.h khiến nàng dâu phẫn nộ

Tôi bán tài sản lớn gắn bó 30 năm với giá rẻ, người thân nói tôi dở hơi nhưng 3 tháng sau, ai cũng phải thừa nhận tôi đúng
Có thể bạn quan tâm

Kỳ Duyên hóa thân tô "phở Hà Nội", gâ.y số.c tại Miss Supranational 2025
Netizen
16:21:25 26/06/2025
Nghệ An: Công nhận điểm du lịch cộng đồng Bản Thái cổ Mường Đán - Đán.h thức tiềm năng văn hóa bản địa giữa đại ngàn Pù Hoạt
Du lịch
16:18:53 26/06/2025
Thụy Sĩ điều chỉnh quy định về cấp quy chế tị nạn cho người Ukraine
Thế giới
16:18:18 26/06/2025
Suga 'bôi tro trát trấu' BTS, bị khai tử khỏi nhóm nhạc, bít đường trở lại Kpop
Sao châu á
16:06:13 26/06/2025
Trí tuệ nhân tạo: Thêm một phán quyết có lợi cho các công ty AI Mỹ trong cuộc chiến bản quyền
Thế giới số
16:06:07 26/06/2025
Robotaxi của Tesla liên tục 'mắc lỗi' trong những ngày đầu thử nghiệm
Ôtô
16:03:40 26/06/2025
Quốc Trường giàu cỡ nào mà tự tin tuyên bố: "Vợ tương lai khỏi cần kiế.m tiề.n"?
Sao việt
15:51:05 26/06/2025
Hoãn phiên tòa vụ 14 cựu cán bộ hải quan Hải Phòng bị cáo buộc tiếp tay cho buôn lậu
Pháp luật
15:40:29 26/06/2025
4 con giáp càng dũng cảm càng giàu có: Nửa cuối năm 2025, sự nghiệp bứt phá, tiề.n bạc không còn là nỗi lo
Trắc nghiệm
15:37:55 26/06/2025
Katy Perry và Orlando Bloom chia tay sau gần 10 năm bên nhau
Sao âu mỹ
15:36:37 26/06/2025