Yêu lâu thì sẽ nhạt
Lúc mới yêu, anh có thể nghỉ làm đưa tôi về quê. Còn bây giờ, tôi một thân một mình, ốm đau mà anh cũng không xuống thăm.
Tôi và anh quen nhau rất có duyên và tình cờ qua một người quen. Anh hơn tôi 3 tuổi, chúng tôi mặc dù cùng quê nhưng cách nhau khá xa. Cả anh và tôi đều học đại học ở Hà Nội và đến khi anh đi làm được hơn 1 năm thì mới quen biết tôi, lúc đó tôi đang là sinh viên năm cuối.
Ra trường với tấm bằng đỏ, ngoại hình được mọi người khen và hoạt bát, lại chưa xác định chuyện yêu đương nên tôi nhanh chóng xin được dạy ở một trường cấp 3 tại thủ đô. Khoảng thời gian đầu mới quen nhau, chúng tôi chủ yếu chỉ nói chuyện qua mạng, anh nhiều lần hẹn tôi đi chơi nhưng tôi đều từ chối. Anh tuy không thể hiện rõ ràng là thích nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho tôi trên mức bạn bè bình thường, mặc dù chúng tôi chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ. Mãi đến lần bà tôi ốm sắp mất, tôi có việc cần về quê gấp, vô tình lúc ấy nói chuyện qua Yahoo, anh bảo anh cũng đang có việc về quê, tiện đường anh đưa tôi về luôn vì muốn về nhà anh phải đi qua nhà tôi gần năm chục km nữa. Thế là tôi đồng ý để anh đưa về.
Hẹn anh ở trước cổng siêu thị, tôi nhờ đứa bạn đưa ra vì sợ anh tìm được nhà tôi thì muộn mất. Lúc đến nơi, nhìn thấy biển số xe của tỉnh mình và dáng người nhang nhác tôi xem qua Facebook, tôi đùa và vỗ vai anh. Tôi còn chẳng bỏ kính, áo chống nắng, mũ bảo hiểm mà ngồi luôn lên xe, bảo anh đi luôn không muộn. Anh cười xòa rồi chúng tôi về quê luôn. Suốt dọc đường đi, chúng tôi nói chuyện vui vẻ về gia đình, bản thân… đến nỗi quên không cả dừng lại nghỉ ngơi. Về gần đến nhà tôi, trời đã tối mịt nên tôi bảo anh về luôn. Tôi chỉ kịp bỏ khẩu trang và kính chống nắng, cười chào dặn anh đi cẩn thận vì còn một chặng đường xa nữa. Tôi muốn mời anh vào nhà nhưng vì nhà đang có chuyện buồn nên lại thôi. Lần gặp mặt của chúng tôi như vậy đấy, nghĩ lại thật buồn cười nhưng sau hôm ấy, tôi thấy có cảm tình với anh hơn.
Anh ít nói và chỉ thích lắng nghe. Những lần sau, chúng tôi gặp mặt nhau nhiều lần hơn và dần dần tôi cảm thấy yêu anh lúc nào không hay. Mãi sau tôi mới biết anh nghỉ việc hôm đó để đưa tôi về, anh nói dối tôi để tôi đồng ý thôi. Nhưng tôi không giận, lại còn thấy vui vui trong lòng. Trong quá trình tâm sự, anh từng nói có thể sẽ về quê công tác chứ không ở lại thủ đô nữa. Lúc ấy, tôi chỉ muốn giãn anh ra vì tôi và gia đình chưa bao giờ có ý định để tôi về quê công tác khi công việc khá ổn định rồi. Nếu yêu anh, tôi sẽ phải về theo, không chỉ gặp rắc rối về công việc mà còn về phía gia đình tôi sẽ có nghị kiến nữa.
Rồi anh vẫn cứ đi lại với tôi và tôi cũng khó kiềm chế cảm xúc của mình. Có lần tôi nói thật với anh rằng nếu anh về quê thì chúng mình không tiến xa được đâu. Anh lại bảo đấy là ý bố mẹ anh ấy, còn việc ở đâu là do anh và anh sẽ không rời bỏ người con gái anh yêu đâu. Tôi thấy ấm lòng hơn và không suy nghĩ gì nữa. Thế đấy, từ mối quan hệ không rõ ràng, chúng tôi trở thành một đôi yêu nhau lúc nào không hay, không có cả ngày kỷ niệm tình yêu nữa vì anh cũng chưa bao giờ hỏi tôi đồng ý làm người yêu anh nhé, chỉ nói yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Đơn giản là vậy thôi!
Thời gian trôi đi, công việc của anh đòi hỏi anh phải đi công tác liên tục, có khi là 1-2 tháng liên tiếp rồi về Hà Nội 1-2 ngày lại đi. Thu nhập tuy khá được nhưng cũng vất vả. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm nhưng chưa một dịp lễ tình nhân, sinh nhật, 8/3 hay 20/11 được ở bên nhau. Có lần vì anh đi công tác, có lần vì anh giấu tôi về quê thi tuyển công chức, khi tôi biết được, tôi giận tím mặt nên anh bỏ môn thi cuối để xuống nhưng dù sao thì cũng chẳng đúng ngày nữa rồi.
Mỗi lần giận nhau thì toàn tôi nói là nhiều. Tính tôi khó chịu là nói ngay, còn anh thì luôn im lặng. Có khi còn thờ ơ với lời tôi nói. Tôi hỏi cũng không nói gì cả buổi, mặc dù người sai đang là anh. Anh chỉ ở cạnh thôi nhưng tôi cảm thấy như xa cách nghìn trùng. Và lần nào cũng vậy, có khi giận nhau chỉ vì cái nhỏ nhặt nhưng thái độ của anh như thế mà tôi càng giận hơn. Nhiều lúc tủi thân quá đến phát khóc, anh mới xin lỗi rồi ôm tôi vào lòng. Tôi đã chịu quá nhiều áp lực từ công việc, học cao học và dạy thêm tối ngày nên khi anh đã xin lỗi thì tôi lại cố gắng cho qua để được bình yên.
Video đang HOT
Bạn bè chẳng ai có thể tin tôi yêu anh. Chúng tôi kỵ nhau tuổi tác, nhà anh tuy rất khá giả nhưng lại ở vùng sâu, cách khá xa thành phố, nhà anh là nhà nông và rất phong kiến. Nhà tôi tuy không khá giả như nhà anh nhưng sống ở thành phố nên lối sống tân tiến và thoáng hơn. Mọi người nhận xét ngoại hình của anh không bằng tôi. Anh cũng sống không tình cảm nhưng tôi thông cảm vì đấy là do thói quen gia đình sống ai biết người nấy quen rồi. Đã có rất nhiều người kiên trì theo đuổi tôi, nhiều người được thiên hạ coi là hoản hảo nhưng tôi không có tình cảm nên vẫn chỉ coi là bạn. Tôi yêu anh cũng vì biết anh không hoàn hảo, tôi yêu chính những gì giản dị và dân dã ở anh.
Rồi cũng đến một ngày, anh xin được công việc ổn định ở quê. Anh nói chuyện với tôi và muốn tôi về quê cùng anh. Hôm ấy, thực sự tôi cảm thấy sốc và chán. Tôi đã suy nghĩ nhiều, mặc dù thật khó để chấp nhận điều đó nhưng vì quá yêu anh nên tôi đã chấp nhận. Anh về công tác trước còn tôi ở lại hoàn thành việc học cao học và đợi xin việc về quê. Bạn bè nói tôi điên, bố mẹ thì tuy không phản đối nhưng cũng không được vui vẻ lắm. Mọi người khuyên tôi một người con gái đang có đà sự nghiệp, ngoại hình ưa nhìn vậy thì không nên bỏ tất cả để đi theo một người đàn ông không tương xứng về một vùng quê hẻo lánh. Bao nhiêu người theo đuổi tôi từ những năm thứ nhất dù biết hiện nay tôi có người yêu nhưng vẫn luôn bên cạnh khi tôi cần giúp đỡ, vậy mà tôi lại quyết định như vậy.
Tôi sẽ không băn khoăn viết bài viết này khi gần đây, tôi nhận thấy anh xa cách tôi nhiều. Người ta nói xa mặt cách lòng quả không sai. Tình yêu phải qua thử thách mới biết là có thực sự hay không? Từ khi anh chuyển về, tôi nhận dạy thêm kín hết lịch. Cả tuần trừ chủ nhật thì hôm nào cũng 9h tối mới tan. Về đến nhà ăn tối xong cũng đã 10h đêm, mệt chỉ muốn ngủ luôn. Nhiều lúc cũng oải lắm nhưng vẫn cố vì thêm thu nhập và xua tan đi nỗi nhớ anh.
Nhiều hôm ngày lễ hay cuối tuần, các đôi rủ nhau đi đầy đường, tôi đi dạy mà tắc cả đường, học sinh thắc mắc sao ngày này cô vẫn dạy thêm, tôi chỉ cười trừ mặc dù trong lòng cũng tủi thân lắm. Dũ đã cố gắng xác định tinh thần nhưng những tối hôm mưa bão gió rét đi về rồi một mình lủi thủi ăn cơm, tôi thấy thoáng chạnh lòng.
Anh biết thế nên cũng hay động viên tôi, ba tuần xuống thăm tôi một lần. Bố mẹ anh biết thoáng qua chuyện hai đứa nên mới nằng nặc đòi anh về công tác. Bố mẹ anh sợ nếu lấy tôi, phải mua nhà ở Hà Nội, rồi xa con trai nữa… Bố mẹ anh vẫn nghĩ anh về thì chúng tôi chia tay vì tôi chưa xin được việc ở quê nên anh chưa nói gì với bố mẹ cả. Anh xuống thăm tôi lần nào cũng thậm thụt. Bố mẹ anh chắc cũng đoán được phần nào là anh xuống với tôi nên lần nào cũng gọi giục anh về ngay. Anh nghe theo mẹ anh lắm, từ chuyện công việc cho đến suy nghĩ. Nhiều lúc, tôi thấy thật vô lý nhưng không dám nói vì sợ anh hiểu nhầm chuyện mẹ chồng – nàng dâu.
Cứ như vậy đã được 4 tháng tôi xa anh. Hôm nay gió lạnh về, trước đó một hôm, trời oi nóng nực kiểu đổi thời tiết. Tôi thấy mệt mỏi, trong người nóng bừng bừng từ sáng nhưng vẫn cố đi dạy đến muộn mới về vì nghĩ mai cuối tuần sẽ được nghỉ. Ăn xong, thấy người nổi ban toàn thân, tôi có nói qua với anh là có thể bị sốt phát ban nhưng anh không tỏ ra sốt ruột, chỉ dặn tôi nếu mai vẫn thế thì đi khám. Tôi chạnh lòng chỉ bảo em không sao rồi chào anh đi ngủ nhưng thực ra tôi tủi thân không ngủ được. Tôi cứ nghĩ anh sẽ lo lắng cho tôi lắm, rồi sẽ bảo mai cuối tuần anh xuống thăm em… Nhưng rồi lại nghĩ chắc đàn ông không quen thói thể hiện tình cảm như vậy, suy nghĩ cứ đan xen và tôi ngủ mê mệt lúc nào không hay.
Sáng nay tỉnh dậy, thấy tin nhắn anh bảo thương tôi lắm nhưng cũng không hỏi han xem tôi đã đỡ chưa. Người tôi lại sốt bừng bừng, nốt ban càng lan rộng. Tôi đói vì tối qua về mệt chẳng kịp nấu cơm. Trời vẫn đang mưa lạnh, gió to quá, tôi chẳng dám một mình ra chợ mua đồ về nấu cháo. Gọi cho đứa bạn định nhờ nó qua thì nó cũng đang ốm, người yêu đang phải chăm, tự dưng tôi nhòe khóe mắt từ lúc nào. Tủi thân, tôi chỉ nhắn lại bảo anh mặc áo ấm cẩn thận. Anh không hỏi tôi khỏe chưa nên tôi cũng không bảo mình đang như thế nào nữa.
Không phải lần đầu tôi và anh như thế này nhưng đây là lần đầu từ khi chúng tôi xa nhau vì anh về quê công tác. Hồi anh còn ở Hà Nội, có lần giận nhau nhưng tôi ốm, anh trực tiếp thấy tôi nằm bẹp rồi nôn mà không thèm hỏi xem tôi bị làm sao, chỉ ngồi một chỗ ở phòng tôi như thể sợ tôi nghĩ quẩn đi ra ngoài mất. Những lúc này nghĩ lại, tôi càng tủi thân và suy nghĩ xem quyết định về quê theo anh có đúng không?
Anh chưa bao giờ xin lỗi tôi đến mức khẩn cầu thì tôi đã tha thứ rồi. Có lần, hai đứa đi chơi nhưng mâu thuẫn chuyện gì đó, tôi bỏ về, anh cũng không một lời níu kéo chứ chưa nói là đuổi theo. Hôm nay giận anh, tôi gợi lại chuyện cách đây một tháng. Hôm đó, cuối tuần, tôi từ quê đi xe máy một mình xuống Hà Nội trong khi trời mưa to, vậy mà anh không một lời đề nghị đưa tôi đi. Dọc đường đi, tôi cứ nghĩ anh sẽ sốt ruột gọi điện hỏi thăm tôi đến nơi chưa nên cứ thỉnh thoảng sờ túi quần xem điện thoại rung không? Vậy mà xuống đến nơi, bỏ điện thoại ra, không một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ. Tôi đợi vài tiếng sau không thấy gì nên đành nhắn tin bảo anh là tôi xuống an toàn rồi. Tôi vẫn tự nhủ lòng đừng suy nghĩ nặng nề nhưng tôi thấy anh thay đổi nhiều.
Khi mới yêu, anh có thể nghỉ làm đưa tôi về, vậy mà, bây giờ dù cuối tuần, anh cũng không xuống xem tôi ốm đau như thế nào. Người ta nói yêu nhau có thể bỏ đi hết cái tôi của bản thân vì người mình yêu, tôi đã bỏ qua bao dị nghị để cố gắng nhưng anh chưa một lần nói lời xin lỗi trước khi nhìn thấy giọt nước mắt đã cố kìm nén của tôi. Tôi phải suy nghĩ theo hướng nào để tốt cho mối quan hệ hai đứa bây giờ? Nếu tiếp tục như thế này, tôi không chắc mình còn giữ được cảm xúc yêu anh như ban đầu nữa. Vì tôi quá cầu toàn hay vì anh xa mặt cách lòng?
Theo VNE
Xa người yêu, tôi có con với người khác
Chạnh lòng vì thiếu thốn sự quan tâm của người yêu, tôi đã đồng ý cho Quân cơ hội tìm hiểu. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa.
Tôi là một độc giả thường nhật của Ngôi Sao. Hiện tại, tôi mắc phải một vấn đề vô cùng bối rối mà tôi hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào? Sau một thời gian suy nghĩ, tôi mạo muội được viết lên đây, mong các bạn độc giả hãy giúp tôi bằng lời khuyên chân thành để tôi sớm tìm ra phương hướng giải quyết.
Tôi là một cô gái được đánh giá là rất có chí hướng trong công việc. Đối với tôi, dường như công việc và mục tiêu kiếm tiền là một thứ mà tôi không thể thiếu trong cuộc sống này. Các bạn tôi hay trêu tôi là người có vẻ bề ngoài quyến rũ cộng với cách ăn nói cuốn hút. Thế nhưng đường tình duyên của tôi không suôn sẻ như những gì mà các bạn tôi nghĩ.
Cách đây 5 năm, tôi và Minh đều là sinh viên. Anh ấy trên tôi hai khóa. Tôi đã gặp anh trong một buổi đi làm tình nguyện. Lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã có cảm tình với tôi. Sau đó, anh ấy xin số điện thoại và thường xuyên nhắn tin liên lạc với tôi. Anh trong mắt tôi là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn biết giúp đỡ người nghèo khó. Tôi quý anh bởi đức tính cần cù, siêng năng, ham học hỏi chứ không vì bất cứ một thứ vật chất nào. Cà cuối cùng tôi cũng cho anh cơ hội để tìm hiểu tôi nhưng vì lúc đó tôi còn là một cô sinh viên, chưa có gì trong tay cả nên tôi nghĩ đó chỉ là tình cảm bâng quơ của thời sinh viên. Tôi chẳng đặt nặng vấn đề gì với anh cả.
Thời gian trôi qua hai năm rồi ba năm, anh vẫn chăm sóc tôi một cách chu đáo. Anh luôn bên tôi mỗi khi tôi thất bại trong học tập hay những lúc tôi buồn chuyện gia đình. Chưa bao giờ tôi phải nghe anh ấy trách móc một câu hay than phiền gì với tôi cả. Nhưng tôi xin nói thật rằng tôi chỉ chấp nhận anh chứ trong lòng tôi không hề có tình yêu gì cả vì tôi không nghĩ anh và tôi sẽ có thể là vợ chồng khi kẻ Bắc người Nam như vậy.
Anh ấy ra trường trước tôi. Anh tìm được một công việc có thu nhập khá so với các bạn của anh. Thế là chúng tôi phải xa nhau. Công ty của anh ở một tỉnh cách xa nơi tôi học (lúc này tôi còn là sinh viên). Mặc dù xa nhau như vậy nhưng anh ấy vẫn luôn gọi điện nhắc nhở và hỏi han sức khỏe của tôi. Những dịp lễ Tết, anh ấy xuống thăm tôi và những lúc tôi rảnh, tôi cũng cố gắng thu xếp lên thăm anh ấy. Nhưng rồi mọi thứ không như tôi mong đợi.
Thời gian càng về sau, tôi thấy lòng mình càng trống trải, nhất là những dịp lễ Tết, khi bạn bè tôi tay trong tay, có đứa có đến hai mặt con thì tôi lại chạnh lòng. Những hôm đi về một mình hay bạn bè gọi tụ tập quán xá cuối tuần thì tôi chính là người lẻ bóng trong nhóm. Lúc đó, tôi mới thấy thấm thía cái cảm giác xa mặt cách lòng là như thế nào. Nhiều lúc khao khát có một người nói chuyện cũng không thể vì bạn bè tan sở ai lại về nhà nấy, có mấy ai muốn ngồi với mình.
Tôi cứ như thế suốt hai năm ròng rã, đến một ngày tôi gặp Quân trong một lần theo cô bạn đến cơ quan anh làm việc. Lần đầu tiên gặp Quân, tôi chẳng quan tâm anh là ai cả vì vốn dĩ tôi không quan tâm về anh lắm. Thế là vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn điện thoại của Quân. Anh ta hỏi về một vấn đề thuộc về công việc. Tôi hiểu đó chỉ là cái cớ để anh ấy tìm cách làm quen tôi thôi.
Qua cô bạn của mình, tôi biết anh bạn Quân này đã "chấm" tôi. Thế là hai chúng tôi, kẻ nói về công việc, còn một kẻ thì cố gắng lái công việc sang chuyện riêng tư. Cứ như thế đến một ngày anh xin tôi cơ hội được hẹn hò và bạn biết đó, tôi giống như cây khô gặp hạn. Tôi đồng ý và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu về nhau, mặc dù tôi vẫn liên lạc với người yêu nhưng không thường xuyên nữa vì tôi đã quá mệt mỏi với cảm giác chờ đợi.
Tôi cho Quân cơ hội nhưng tôi không tỏ rõ với anh về tình cảm của mình vì tôi cũng sợ khiến anh phải hy vọng một điều gì đó. Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến. Trong một lúc ngớ ngẩn, chúng tôi vượt qua giới hạn và trở thành của nhau sau gần sáu tháng hẹn hò. Quân tỏ ra rất vui mừng khi tôi và anh ấy thân thiết, còn tôi thì thấy mình thật tệ hại. Quân cũng quan tâm chu đáo đến tôi, anh ấy cũng xin bỏ cả trực đêm để chăm sóc tôi, gần bên tôi. Nhưng mọi chuyện sẽ rất đẹp nếu như không có cái ngày Quân thấy số điện thoại của Minh liên lạc với tôi. Quân nổi điên lên và chửi tôi bằng những lời lẽ thậm tệ. Quân bảo tôi nhơ nhuốc vì đang quen anh ấy lại đi liên lạc với người khác. Quân còn bảo tôi tránh xa anh ấy ra và dùng những lời lẽ mà tôi không còn tin vào tai mình nữa. Điều thậm tệ nhất là Quân đã đập nát cái điện thoại khi ném nó về phía tôi.
Tôi chỉ biết im lặng để xem Quân hành động như thế nào. Tôi đã làm gì chứ? Trong thời gian quen Quân, không lẽ anh ấy không khẳng định được gì về tôi sao? Có bao giờ Quân thấy tôi tay trong tay hay có những hành động vượt quá giới hạn với người khác không? Thế mà anh ấy dùng những lời lẽ đó với tôi và tôi vô cùng đau xót khi nhận ra Quân không còn tôn trọng tôi. Tôi đã đề nghị dừng việc hẹn hò, không gặp nhau nữa.
Mọi chuyện tưởng rằng sẽ êm đẹp nhưng sau ba tuần không gặp nhau, tôi phát hiện mình có thai và báo cho Quân biết. Anh ấy rất vui mừng và mua que cho tôi thử. Tôi có thai thật nhưng tôi đã khẳng định với anh ấy rằng tôi chỉ báo cho anh ấy biết thôi chứ tôi không còn tin vào anh ấy nữa và tình cảm cũng không còn. Hướng giải quyết của tôi là không giữ cái thai lại vì tôi rất sợ những lời mắng nhiếc của anh đối với tôi một lần nữa. Lúc này, mọi thứ không như tôi nghĩ. Anh đã làm loạn lên, anh bảo anh quyết tâm giữ đứa con của anh, không cho tôi bỏ nó. Anh bảo anh sẽ báo với bố mẹ anh và anh làm thật. Anh báo với người lớn mà không hỏi tôi một tiếng, mặc dù tôi đã bảo với anh rằng không nên báo cho người lớn biết. Anh mang người lớn ra ép tôi. Tôi thấy mình không được tôn trọng. Sau đó tôi dứt khoát với anh và bảo tôi sẽ có hướng giải quyết của riêng mình.
Quân thấy tôi kiên quyết nên anh ấy đã gọi điện cho Minh và báo rằng tôi đã có thai với anh. Anh mong Minh đừng phiền tôi nữa. Quân còn kể về những lúc anh ta hẹn hò với tôi như thế nào. Sau đó, Minh đã trả lời với Quân rằng anh ấy tin tôi. Thế là Quân lại quay sang nói tôi nói rằng: "Thằng đó nó tin cô hơn tin tôi. Thằng đó bị cô xỏ mũi dắt đi rồi". Rồi Quân còn bảo tôi là loại đàn bà không chung thủy và không biết chừng, đứa con trong bụng không phải của anh ta. Tôi đau đớn và đuổi cổ anh ta ra khỏi phòng. Anh ta chửi bới và lần thứ hai anh ta đập nát chiếc điện thoại về phía tôi trước khi bỏ ra về.
Nhưng Quân cứ luẩn quẩn quanh nơi tôi ở và liên tục gọi điện cho tôi. Tôi không bắt máy thì anh ta nhắn tin bảo rằng van xin tôi đừng bỏ con. Anh ta rất cần một đứa con. Bây giờ, đầu óc tôi không suy nghĩ được gì cả. Tôi cũng không biết phải làm sao cả. Có lúc vì đứa con trong người tôi lại muốn bước đi nhưng khi nghe Minh bảo dù tôi có thế nào, anh ấy vẫn bên tôi thì tôi lại chạnh lòng.
Tôi mang chuyện kể với con bạn thân thì nó bảo tôi đi xem bói. Thầy bói bảo tôi nên chọn Minh vì nếu chọn Quân, sau này gia đình sẽ xích mích, lời qua tiếng lại. Tôi không tin bói toán lắm nhưng khi nghe như vậy, ý muốn chia tay với Quân trong tôi lại càng mãnh liệt hơn. Nhưng cứ nghĩ đến việc bố mẹ anh ta biết tôi đang mang thai cháu nội của họ và trẻ con không có tội, tôi lại chẳng làm được gì cả... Nếu dừng với Minh, tôi sẽ thành kẻ bội bạc với tình yêu 5 năm của mình. Nhưng nếu bắt đầu với Quân thì tôi không còn lòng tin với anh ta nữa. Xin các bạn hãy giúp tôi, cho tôi lời khuyên trong lúc này. Chân thành cảm ơn các bạn.
Theo VNE
Đã có vợ tương lai, anh vẫn hôn tôi Trong đầu tôi có nhiều câu hỏi và tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại là người chen ngang như thế. Khi đọc bài viết Em giấu bạn trai đi nhà nghỉ với tôi của một bạn đọc, tôi thấy giống với trường hợp của tôi. Nhưng ngược lại, tôi là con gái. Tôi năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp và...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Lặn lội ra sân bay từ 4h sáng, bố tôi nghẹn ngào bỏ đi khi nghe câu đầu tiên con trai nói sau 3 năm cách xa

Vợ đòi đi họp lớp, kết quả tôi "bay" mất 98 triệu chỉ sau 20 phút vì lý do "giời ơi đất hỡi"

Mới vào làm được 2 tuần, tôi đã thấy "có gì đó sai sai", đặc biệt là những tin nhắn của sếp khiến tôi sởn da gà

Chữ "C" trong lịch sử tìm kiếm ở điện thoại chồng khiến tôi rụng rời tay chân

Mẹ chồng qua đón cháu nhưng không nói với ai, chồng tôi tưởng con bị bắt cóc nên gây ra một việc không ngờ

Tôi thấy 'lạnh sống lưng' khi sống cùng người vợ có giác quan thứ 6

Mất tự do vì mẹ chồng can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng

Mỗi tháng chỉ góp 2 triệu đồng, mẹ chồng tôi vẫn đòi hỏi như bà hoàng

Mẹ chồng tôi đam mê xem bói đến mức về nhà bắt cháu nội không được ăn thịt

Bố mẹ chia tài sản bất công khiến tôi giận, tìm cách trả đũa chị gái, kết quả khiến cả nhà mất ăn mất ngủ

Khi tôi đang bất lực nhìn chồng chiếm lấy căn nhà, mẹ chồng ra trước tòa nói một câu khiến ai nấy kinh ngạc

Mở quán trà sữa kinh doanh, ngày nào cũng có đơn cả chục ly, tôi tò mò đi giao vừa thấy người đặt thì lập tức bỏ về
Có thể bạn quan tâm

Sang tháng 5 Âm lịch, 4 con giáp này "vận đỏ như son", gặp nhiều may mắn, không bon chen vẫn bùng nổ tài lộc
Trắc nghiệm
08:03:26 26/05/2025
Apple được dự đoán thay đổi toàn diện iOS, iPadOS và Vision Pro tại WWDC 2025
Thế giới số
07:58:39 26/05/2025
Siêu xe Mercedes-Benz SLR Stirling Moss trở lại với dáng vẻ hiện đại
Ôtô
07:40:50 26/05/2025
5 tựa phim Hàn Quốc đáng xem nhất mùa hè: Bộ số 4 chắc chắn sẽ khiến bạn khóc sưng mắt
Phim châu á
07:25:36 26/05/2025
Mỹ nhân hạng A bị tẩy chay khắp MXH vì "hội tụ đủ tính xấu": Tiếc cho nhan sắc đẹp hàng đầu Cbiz
Hậu trường phim
07:22:38 26/05/2025
"Bài diss khổ nhất thế giới": HIEUTHUHAI "ối dồi ôi" 1 lần mà bị chế meme khắp cõi mạng, không hổ danh rapper tạo trend
Nhạc việt
07:19:51 26/05/2025
Tình tin đồn kém 5 tuổi của Miu Lê: Cao 1m9 visual "hết nước chấm", gia thế không phải dạng vừa
Sao việt
07:14:33 26/05/2025
Căng đét: Con trai cả nhà Beckham tuyên bố luôn chọn vợ, bất chấp nỗ lực hàn gắn rạn nứt của David và Victoria
Sao thể thao
07:10:40 26/05/2025
"Cô bé hoàng gia có chính kiến": Hé lộ tính cách thật của Công chúa Charlotte qua 7 từ ngắn gọn
Netizen
07:07:01 26/05/2025
Blackpink trở lại, bị nói ý tưởng nghèo nàn, hết chiêu trò, TWICE vượt mặt
Sao châu á
06:59:04 26/05/2025